Chương 22
1.
Khoảnh khắc bị ném xuống hồ nước lạnh giá, anh vẫn còn tỉnh táo. Dòng nước lạnh buốt nhanh chóng nhấn chìm lấy anh, tứ chi bị trói chặt, trọng lực kéo anh chìm sâu xuống vực thẳm.
Nước tràn vào khoang mũi, anh vùng vẫy trong vô vọng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ý thức anh bắt đầu mơ hồ.
Mười giây? Hay vài chục giây? Hay một phút?
Trong cơn mê man, một tia sáng dịu dàng bất chợt lóe lên trong bóng tối. Anh như thể nghe thấy giọng nói của Giản Khê.
Hình ảnh như ảo giác hiện ra trước mắt, anh thấy người vợ mà anh ngày đêm mong nhớ đang bước qua. Anh cố gắng điều khiển cơ thể nặng nề, loạng choạng đuổi theo cô.
“Giản Khê!” Anh gằn giọng gọi, cuối cùng cô cũng quay đầu lại, đứng đó nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ.
“Giản Khê.” Anh lại gọi, trong lòng dâng lên chút tuyệt vọng xen lẫn vui mừng.
Có lẽ anh sắp không xong rồi.
Đây có lẽ là ảo giác trước khi chết? Anh quá nhớ Giản Khê, nhớ đứa con chưa kịp chào đời, nhớ ngôi nhà ấm áp của họ.
Nhưng Giản Khê không đến gần, cô bước vào thang máy, dứt khoát rời đi không ngoảnh đầu lại.
Ông trời như nghe thấy lời cầu nguyện của anh, khoảnh khắc tiếp theo, anh lại thấy Giản Khê bế con gái đến trước mặt.
Một cô bé vô cùng đáng yêu, anh ôm chặt không muốn buông tay, tham lam nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con, rất giống mẹ, cũng có nét giống anh.
Giống hệt như trong giấc mơ của anh.
Anh hỏi: “Con có biết ba là ai không?”
Bé con áp hai tay lên mặt anh, nghiêm túc trả lời: “Ba là ba.”
Giây phút ấy, anh gần như không thể kìm nén được dòng lệ nóng hổi đang chực trào.
Họ chuyển đến một ngôi nhà mới, Lục Cảnh Trừng nhìn quanh căn nhà ngập tràn hơi ấm.
Đây là nơi anh đã lên kế hoạch, tổ ấm của gia đình ba người trong tương lai. Anh mơ hồ hiểu ra, đây chính là tương lai.
Chỉ là không còn hình bóng của anh, bởi vì dòng nước lạnh giá đã nhấn chìm anh.
Anh chìm trong bóng tối.
Còn người anh yêu đang ở trong căn nhà ấm áp, mẹ con nương tựa vào nhau, sống thật tốt, như vậy là đủ rồi.
Anh có chút an ủi, nhưng cũng có chút đau lòng.
Anh chơi đùa cùng con gái cả buổi tối, một buổi tối thật hạnh phúc và bình yên.
Cô ấy ở bên cạnh, con gái cũng ở bên cạnh, khung cảnh mà anh hằng mơ ước đã trở thành hiện thực.
Anh dỗ con gái ngủ, hôn chúc con ngủ ngon. Bé con mở to đôi mắt hỏi anh, ngày mai ba có còn ở đây không?
Ánh mắt của con trẻ như thể nhìn thấu tâm can anh.
Hốc mắt anh lại nóng lên, ậm ừ đáp.
Anh muốn nói với Giản Khê vài lời, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nghĩ ngợi một lúc, anh tự hỏi bản thân còn tâm nguyện gì chưa thực hiện? À phải, ngày hôm đó đến nhà cũ, anh đã nhịn đói cả ngày, đau dạ dày đến mức nào.
Anh muốn ăn cơm do chính tay Giản Khê nấu.
Nhưng Giản Khê lại rất lạnh nhạt với anh, thậm chí còn có chút oán hận, có lẽ là do anh thất hứa.
Giản Khê là người rất cố chấp, anh đã lặng lẽ rời xa cô ấy lâu như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Nhưng theo lời thỉnh cầu của anh, cô vẫn nấu cho anh một bữa cơm thơm phức.
Món ăn ấm nóng trôi xuống dạ dày trống rỗng, trái tim anh như được lấp đầy.
Lục Cảnh Trừng cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc, thời gian không còn nhiều, anh phải đi rồi.
Anh lưu luyến nhìn Giản Khê, trong lòng tràn đầy ấm ức muốn giãi bày cùng cô.
Nhưng anh không thể nói gì cả.
Vào khoảnh khắc chia ly cuối cùng, anh ôm cô như mọi khi anh vẫn làm trước khi ra khỏi nhà.
Rồi anh nói: “Đóng cửa lại đi, đừng nhìn anh.”
Đừng nhìn anh, như vậy chúng ta sẽ không cần phải nói lời tạm biệt.
Em cũng không cần phải tiễn anh.
Nếu có một ngày em tìm thấy anh, xin em đừng quá đau buồn.
Anh không hề đau khổ.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh đã được gặp em, gặp con gái của chúng ta, như vậy là đủ rồi.
Nếu được, hãy tìm một vị trí đẹp đẽ, ngập tràn ánh nắng để đặt mộ cho anh.
Dưới đáy nước tối tăm và lạnh lẽo lắm, anh hơi sợ.
Giản Khê…
Ánh sáng vụt tắt, anh nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
2.
Khi Giản Khê mang thai được năm, sáu tháng, vào một đêm nọ, cô gặp ác mộng, khóc lóc thảm thiết, đánh thức Lục Cảnh Trừng đang ngủ say bên cạnh.
Anh bật đèn ngủ, thấy vợ mình vẫn còn chìm trong giấc mơ, khóc đến mức cả người run lên, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.
“Giản Khê, em tỉnh dậy đi!”
Cô bị lay tỉnh, nức nở mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt liền òa khóc dữ dội hơn, dang tay ôm chầm lấy anh.
Lục Cảnh Trừng ngồi dậy ôm lấy cô, luống cuống tay chân: “Sao vậy?”
“Em… em mơ thấy anh chết…”
Bàn tay đang vuốt ve lưng cô khựng lại, Lục Cảnh Trừng rút mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô: “Mơ thôi mà, người ta thường nói sinh dữ tử lành, Những gì mơ sẽ ngược lại với thực tế.”
Giản Khê nhận lấy tờ giấy lau mặt, hỉ mũi, ném vào thùng rác, cảm xúc thay đổi nhanh chóng, hờn dỗi đẩy anh ra: “Thật đến mức không thể thật hơn! Em còn mơ thấy anh ngoại tình! Rồi bỏ rơi mẹ con em! Anh có bạch nguyệt quang nào đó đúng không?
“Có phải tên là gì… Đào Ninh không?”
Lục Cảnh Trừng giơ tay đầu hàng: “Xin bà tổ tha cho con! Em nghe cái tên đó ở đâu vậy? Chỉ là người quen thôi, bạch nguyệt quang cái gì chứ!”
Giản Khê ném tờ giấy vào người anh: “Anh còn chối!”
Lục Cảnh Trừng không dám cãi lại, giúp cô lau mặt: “Mối tình đầu của anh là em, lấy đâu ra bạch nguyệt quang?”
Sau một hồi dỗ dành, Lục Cảnh Trừng thề sống thề chết, đảm bảo nhân phẩm của mình, cuối cùng cũng dỗ dành được cô vợ nhỏ.
Tắt đèn, hai người nằm xuống.
Giản Khê gối đầu lên tay anh, những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi rõ ràng là thế mà giờ đây lại trở nên mơ hồ, cô bất an nói: “Lục Cảnh Trừng, thời gian này anh không được đi đâu hết.”
Anh mơ màng đáp: “Tuân lệnh, sếp.”
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại nhấn mạnh: “Không được về Bắc Kinh, không được bỏ rơi em, cũng không được… đi gặp ông chú của anh!”
“Ừm ừm, nghe theo chỉ huy! Không có bạch nguyệt quang! Sẽ không bỏ rơi em, không về Bắc Kinh, không đi gặp ông chú của anh!” Anh uể oải đáp, vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ ngon nhé.”
Giản Khê vẫn cảm thấy bất an, nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu, cô tự hỏi tại sao mình lại mơ thấy những hình ảnh đáng sợ đó, có điều gì đó thôi thúc cô phải làm như vậy.
Lúc này, cô không ngờ rằng, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã quên sạch mọi chuyện.
Hơi thở của cô trở lại đều đều, trong bóng đêm, Lục Cảnh Trừng mở mắt, không hề buồn ngủ.
Lúc Giản Khê sinh con, anh đã túc trực bên ngoài phòng sinh. Con gái chào đời vào khoảng hai giờ chiều, nặng 2,9kg, là một bé gái nhỏ nhắn, mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Lục Cảnh Trừng yêu con gái đến mức không chịu nổi, Giản Khê nhìn con, “á” lên một tiếng: “Sao lại xấu xí thế này!”
“Xấu chỗ nào chứ! Rõ ràng là tiên nữ giáng trần!”
“Đó là do filter ba nó đấy!”
Hai người đang cãi nhau chí chóe thì đứa bé trong nôi ngủ ngon lành. Trước khi sinh, họ đã bàn bạc kỹ lưỡng, con gái sẽ mang họ mẹ, tên là Giản Tinh.
Giản Khê sau sinh rất yếu, lại ngủ thiếp đi.
Lục Cảnh Trừng nhìn hai gương mặt lớn bé, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và mãn nguyện. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, anh liếc nhìn dãy số rồi đi ra ngoài nghe máy.
Cuộc gọi đến từ Bắc Kinh, giọng nói bên kia vang lên: “Xong việc rồi.”
Anh “ừm” một tiếng, đã cai thuốc lá được một thời gian dài, vậy mà lúc này lại thèm thuốc. Lục Cảnh Trừng lấy kẹo cao su ra, bóc vỏ bỏ vào miệng: “Thời gian qua, làm phiền cậu rồi.”
Đối phương cười khẽ: “Là em phải cảm ơn anh mới đúng, anh trai tốt! Đã giúp em giải quyết được một phiền phức lớn”.
“Sau này cứ an tâm mà sống, chuyện của nhà họ Lục sẽ không làm phiền đến anh nữa.
“À đúng rồi, chị dâu sinh chưa?”
Khuôn mặt Lục Cảnh Trừng lúc này mới giãn ra, nở nụ cười: “Vừa sinh xong, mẹ tròn con vuông.”
“Chúc mừng nhé, ngày mai em sẽ gửi quà mừng.”
Ngày hôm sau, khi Lục Thiên Quân bị điều tra vì tài sản bất hợp pháp lên top tìm kiếm, Giản Khê đang ngồi trên giường bệnh ăn cơm, nhìn thấy tin tức này, cô hơi bất ngờ: “Cảnh Trừng, ông chú của anh xảy ra chuyện rồi sao?”
Lục Cảnh Trừng đang múc canh cho cô, liếc nhìn rồi lướt qua tin tức: “Không có gì to tát đâu, em đừng bận tâm.”
Anh thản nhiên chuyển chủ đề: “Canh nguội rồi, em thử xem, anh hầm bốn tiếng đồng hồ đấy.”
Giản Tinh đột nhiên khóc ré lên, Lục Cảnh Trừng kiểm tra tã cho con, không ướt cũng không ị, vừa ăn no nằm xuống ngủ được một lúc.
Anh khẽ lẩm bẩm: “Con gái rượu của ba!”
Rồi cúi xuống bế con lên: “Để ba dỗ con, em cứ ăn cơm đi.”
Giản Khê gật đầu, vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, cô không nhịn được lại xem tin tức về Lục Thiên Quân, một số hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, nhưng cô không thể nào nắm bắt được.
Lục Cảnh Trừng bế con gái đi đi lại lại trên hành lang, cuối cùng cũng dỗ dành được con ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ đang say giấc nồng của con gái, anh như nhìn thấy con bé khi lớn lên, đôi mắt long lanh nhìn anh.
{Ba ơi, nếu ba buồn, con sẽ ôm ba.}
{Ngày mai con thức dậy, ba có còn ở đây không?}
{Lục Cảnh Trừng, anh là đồ tồi!}
{Lục Cảnh Trừng, chúng ta về nhà thôi.}
Trái tim anh thắt lại, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Cuộc đời này, anh và Giản Khê sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, cho đến khi tóc bạc trắng, nắm tay nhau rời khỏi thế giới này.
**(Hết)**