Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 3

“Ly hôn?” Anh không thể tin nổi. “Em bỏ anh sao?” “Không, chính anh là người đề nghị ly hôn.” “Không thể nào!” Anh lập tức phủ nhận. “Trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ không bao giờ rời xa em!” Hừ, nghe câu này tôi vẫn cảm thấy buồn cười như trước. Đêm tân hôn, khi chúng tôi âu yếm nhau, anh cũng nói với tôi những lời như vậy. Thế mà khi tin tức bạch nguyệt quang của anh ly hôn vừa về nước, ngay hôm sau tôi đã nhận được tờ đơn ly hôn. Anh ngồi trên ghế sofa, hút thuốc, khuôn mặt thờ ơ: “Anh biết anh có lỗi với em, nhưng Giản Khê, có những người, có những chuyện, bỏ lỡ rồi sẽ trở thành nuối tiếc cả đời.” Dù tôi đã thấp hèn cầu xin anh thế nào đi chăng nữa cũng không thể níu kéo được quyết tâm rời đi của anh. Giờ nghĩ lại, lòng tôi vẫn đau nhói. “Sự thật là như vậy.” Tôi đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn. “Tài sản anh để lại cho tôi năm đó, tôi đã quản lý đến bây giờ và khá khẩm lắm. Tiền trong thẻ coi như cảm ơn anh đã để lại một lối thoát. Vậy nhé, đừng liên lạc nữa.” Tôi quay lưng bước đi. Lục Cảnh Trừng điên cuồng xuống giường đuổi theo: “Vợ ơi, vợ ơi! Giản Khê!!” Phía sau tôi, tiếng y tá la lên: “Thưa anh! Anh phải bình tĩnh lại!” Anh bị ba, bốn người giữ lại, đôi mắt đỏ hoe đầy hoảng loạn gọi tôi: “Giản Khê! Em đừng bỏ anh.” Y tá giận dữ quát tôi: “Hai người đang làm gì vậy? Người nhà đâu rồi?” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi là vợ cũ của anh ấy, không liên quan gì cả.”