Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 4

Tôi không đến bệnh viện gặp Lục Cảnh Trừng nữa. Sau khi nhận được lời giải thích ngắn gọn từ cảnh sát, tôi từ chối liên quan đến tất cả những chuyện liên quan đến anh. Thỉnh thoảng có số lạ gọi đến, tôi tắt máy và chặn số. Tôi và Lục Cảnh Trừng vốn dĩ là người của hai thế giới. Lâu lắm rồi, tôi đã từng dại dột bước vào một giấc mộng ngắn ngủi. Cái giá phải trả quá đắt, đắt đến mức những đêm khuya tôi vẫn bừng tỉnh vì ác mộng. Giờ đây, giấc mộng đã tàn từ lâu, anh đi con đường của anh, tôi bước tiếp cây cầu độc mộc của tôi. Chỉ là Lục Cảnh Trừng dường như không nghĩ vậy. Một tuần sau, tôi thấy anh ở trước cửa nhà. Ngày mưa, sấm chớp ầm ầm ngoài trời. Anh ngồi dưới đất, tựa lưng vào tường, mái tóc ướt nhẹp, tay vẫn bó bột. Hàng xóm gọi cho tôi mười phút trước, nói rằng trước cửa nhà tôi có một người đàn ông kỳ lạ, ngồi cả buổi mà không chịu đi, còn nói mình là chồng tôi. Chị ấy gửi tôi tấm ảnh, người trước cửa đúng là Lục Cảnh Trừng. Khi tôi đến trước mặt anh, Lục Cảnh Trừng mới mở mắt. Nhìn thấy tôi, anh vô thức nở một nụ cười. Anh cố đứng dậy, loạng choạng vài lần nhưng không được. Tôi đưa tay ra cho anh vịn vào để đứng dậy. Lục Cảnh Trừng cao 1m86, lúc này đứng trước mặt tôi trông như một đứa trẻ phạm lỗi, có chút ủy khuất và dè dặt: “Anh không còn nơi nào để đi.” “Anh có thể về Bắc Kinh.” “Về Bắc Kinh làm gì?” Anh lén thử nắm tay tôi, vẻ mặt mệt mỏi với đôi mắt đỏ ngầu đầy căng thẳng và lo lắng. “Anh đã từ bỏ mọi thứ ở đó, chỉ còn lại mình em thôi.” Tôi cười: “Thái tử nhà họ Lục này, anh chỉ cần gọi điện về hỏi một câu, chắc chắn sẽ không nói ra được những lời này. Anh và tôi đã đường ai nấy đi từ lâu rồi. “Đừng dây dưa với tôi nữa, dù là gì đi chăng nữa cũng thật vô nghĩa.” Tôi rút tay ra và định mở cửa vào nhà. Đột nhiên nghe thấy Lục Cảnh Trừng nói: “Anh chỉ nhớ rằng khi chúng ta mới cưới, anh rất yêu em, và em cũng rất yêu anh.” “Em đừng đối xử với anh như vậy”. “Giản Khê, nếu em không tin, anh sẽ lên mái nhà nhảy xuống ngay bây giờ.” Tôi không động đậy, chỉ lắng nghe tiếng bước chân anh rời đi. Do dự một lúc, tôi nhanh chóng bước về phía thang máy, vừa kịp thấy bóng dáng anh bước vào. Cửa thang máy khép lại và nó bắt đầu đi lên. Nếu là Lục Cảnh Trừng của trước kia, anh thực sự có thể làm chuyện điên rồ như vậy. Không dám chần chừ, tôi lập tức bước vào một thang máy khác và bấm lên tầng thượng. Cửa dẫn ra mái nhà đã mở, bên ngoài mưa gió gào thét. Tôi vội vàng đuổi theo, vừa kịp thấy Lục Cảnh Trừng đang bước đi trong cơn mưa. Tim tôi đập thình thịch, tôi hét lên: “Anh đứng lại cho tôi!” Anh không nghe, tiếp tục tiến thẳng về phía mép sân thượng. “Lục Cảnh Trừng, anh bước thêm một bước nữa thử xem? Đến xác anh tôi cũng chẳng thèm dọn đâu!”