Ở Mọi Thế Giới Đều Yêu Em

Lục Cảnh Trừng
Cập nhật:

Chương 5

Anh dừng bước, quay lại nhìn tôi. Mái tóc đen bị mưa làm ướt bết vào trán, khuôn mặt đầy vẻ uất ức: “Trước đây em đâu có nói chuyện với anh như vậy.” Tôi bật cười vì tức: “Anh cũng biết đó là chuyện của ngày xưa sao? Bây giờ anh chỉ là người cũ rồi, tại sao tôi phải chiều theo ý anh? Lại đây!” Anh nhìn tôi một lúc, sau đó đưa tay về phía tôi. Ngực tôi nghẹn lại, sắc mặt lạnh tanh khi kéo anh xuống. Lục Cảnh Trừng im lặng đi theo tôi suốt chặng đường về nhà. Đến khi vào cửa, anh bất ngờ vòng tay ôm tôi từ phía sau bằng một tay: “Xin lỗi, Giản Khê.” Anh xoay tôi lại, đôi mắt đỏ hoe: “Anh nhớ rõ lắm, chúng ta vừa kết hôn, nhận giấy chứng nhận vào lễ Thất Tịch ở cục dân chính, đến giờ giấy chứng nhận vẫn chưa ấm tay. “Chúng ta còn bàn về chuyện đi tuần trăng mật, nào là đi đảo Hải Môn, nào là lên núi Phượng Hoàng. “Sao có thể chia tay được? Trước khi ra khỏi nhà, anh còn đang nói chuyện với em về bữa tối, em nói muốn ăn lẩu ở đường Dân Sinh.” Lời anh nói khiến tôi sững sờ, trí nhớ của tôi cũng bất chợt quay về quá khứ. Anh còn định nói thêm điều gì đó nhưng bị gián đoạn bởi tiếng bước chân nhảy nhót từ trong phòng vang lên. “Mẹ!” Tiểu Tinh Tinh của tôi, con gái tôi, tay cầm đồ chơi vui vẻ chạy ra, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lạ sau lưng tôi, cô bé đứng khựng lại. Lục Cảnh Trừng cũng đứng hình: “Cô bé là ai?” “Con gái tôi.” Lục Cảnh Trừng buông tôi ra, ngớ người nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh. Con bé rất giống tôi, đứng cạnh nhau không cần đoán cũng biết là mẹ con. Nếu những gì anh nhớ là thật thì khi ấy tôi chưa mang thai. Tôi ôm lấy Tinh Tinh trong lòng: “Lục Cảnh Trừng, anh nhớ mình dừng lại ở thời điểm nào không quan trọng. “Quan trọng là bây giờ, chúng ta đã chia tay rồi.” Sắc mặt anh tái nhợt, tự mình suy luận: “Em đã tái hôn?” “Chưa.” Anh khẽ thở phào, nhưng tôi nói tiếp: “Nhưng sắp rồi.” Khuôn mặt Lục Cảnh Trừng lại căng cứng, như thể đang chịu đựng cơn đau tim. Tôi dắt tay con gái vào phòng, khi quay ra, Lục Cảnh Trừng vẫn đứng đó, toàn thân ướt sũng, nước mưa nhỏ từng giọt, ánh mắt đầy khó xử nhìn tôi. “Ngồi xuống đi.” Tôi thở dài, kéo ghế cho anh, “Tôi sẽ bảo người mang quần áo đến.” Rất hiếm khi tôi thấy Lục Cảnh Trừng bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt anh. “Đứa trẻ là…” “Là con của anh.” Anh sững sờ trong giây lát, rồi niềm vui hiện lên trong mắt. “Anh biết mà, nhưng anh không muốn nó.” Lục Cảnh Trừng ôm ngực, hít một hơi sâu: “Đừng nói gì nữa, để anh bình tĩnh lại đã.” Tinh Tinh không thể che giấu sự tò mò, con bé lén hé cửa nhìn ra ngoài. Qua khe cửa, hai cha con nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp mặt. Lúc Lục Cảnh Trừng yêu cầu ly hôn, tôi đã mang thai sáu tháng, nhưng anh vẫn dứt khoát ra đi, không gì có thể níu giữ anh. Giờ đây, anh đứng trước mặt tôi, trông thật nhỏ bé và đáng thương: “Đừng đuổi anh đi được không? Chỉ cần cho anh ở lại một đêm thôi.”