Chương 6

Lục Cảnh Trừng
Nguồn: tamlinh247.org
Tinh Tinh từ lâu đã biết mình có một người cha và từng thấy ảnh của Lục Cảnh Trừng. Từ “bỏ rơi” quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ. Con bé không nên lớn lên trong sự thất bại của tình yêu người lớn. Tôi chưa bao giờ che giấu sự tồn tại của Lục Cảnh Trừng, cũng không truyền cho con bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Tôi cố gắng làm tròn trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, làm mờ dần vai trò của người cha. Tinh Tinh nhận ra khuôn mặt anh, tò mò không thôi nhưng con bé không phải kiểu trẻ con dễ làm thân. Con bé cư xử lịch sự, khách sáo với Lục Cảnh Trừng. Tôi để Lục Cảnh Trừng ngủ lại một đêm. Sáng hôm sau, tôi bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Khi mở cửa, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí. Trên bàn ăn là bữa sáng đơn giản do Lục Cảnh Trừng chuẩn bị. Anh đang lóng ngóng dùng một tay rót sữa cho Tinh Tinh. Tinh Tinh ngồi ngoan trên ghế ăn, hai tay nhận ly sữa, lễ phép nói: “Cảm ơn… chú.” Ngoài trời mưa đã tạnh, nắng rực rỡ. Cảnh tượng này giống như trong một giấc mơ của tôi. Lục Cảnh Trừng quay lại nhìn tôi: “Giản Khê…” Tôi quay lưng lại, trở về phòng, đóng cửa để ngăn cách âm thanh của anh bên ngoài. Tôi cầm điện thoại, gọi lại cho số tối qua không kết nối được. Lần này, chuông reo rất lâu và trước khi cuộc gọi tự ngắt, cuối cùng cũng có người nhấc máy. Giọng người bên kia đầy vẻ ngái ngủ: “Ai vậy?” “Tôi là Giản Khê.” “Giản… Khê?” Cậu ta có vẻ tỉnh táo hơn, “Có việc gì vậy?” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Lục Cảnh Trừng đang ở chỗ tôi. Anh ấy bị mất trí nhớ. Làm phiền cậu đến đón anh ấy về.” Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Tôi ngạc nhiên nhìn lại điện thoại, chắc chắn vẫn còn đang kết nối: “Alo? Cậu có nghe không?” “Có.” Người đàn ông ngập ngừng một lúc lâu: “Chị nói ai đang ở chỗ chị?” “Anh trai của cậu, Lục Cảnh Trừng.” “Anh ấy?” Giọng cậu ta đầy ngạc nhiên. “Chị thêm WeChat của tôi đi, gửi cho tôi vài bức ảnh của người đó.” Sau khi kết hôn với tôi, Lục Cảnh Trừng gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè trước kia. Những người bạn thân của anh cũng không thuộc thế giới của tôi. Tôi có được tất cả những gì của anh, nhưng sau khi ly hôn, thế giới của anh trở thành nơi tôi không thể chạm tới. Cuộc hôn nhân này, và cả tôi cùng đứa con, dường như trở thành một phần quá khứ đen tối mà anh đã từ bỏ và chôn vùi hoàn toàn. Sau khi kết nối WeChat, tôi gửi cho Tần Chính đoạn video và ảnh mà hàng xóm gửi hôm qua. Cậu ta trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Gửi cho tôi định vị, tôi sẽ bay qua ngay.” Tin nhắn thứ hai: “Nhớ giữ anh ấy lại giúp tôi.” Dừng một chút, rồi cậu ta nói tiếp: “Đừng nói cho anh ấy biết có người sắp đến.”