Chương 7
Tinh Tinh ăn xong bữa sáng, tự mình dọn dẹp cặp sách, đeo mũ và mang theo bình nước, ngồi trên ghế sofa đợi tôi đưa đi học.
Lục Cảnh Trừng nhìn cô bé, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ khi chúng tôi chuẩn bị ra ngoài.
Tôi chẳng buồn để ý đến anh, đưa tay về phía con gái: “Tinh Tinh, đi thôi.”
Tinh Tinh chạy đến nắm lấy tay tôi, còn Lục Cảnh Trừng lẽo đẽo theo sau: “Hai mẹ con định đi đâu vậy?”
“Đi đến trường mẫu giáo!”
Lục Cảnh Trừng hỏi: “Anh có thể đi cùng không?”
Tinh Tinh lén bóp tay tôi, tỏ ý không muốn.
Lục Cảnh Trừng ngồi ở ghế phụ, suốt dọc đường anh chăm chú quan sát cảnh vật bên ngoài.
Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi liếc mắt nhìn anh, thấy rõ sự khác lạ ẩn sau vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh.
Những năm qua thành phố này đã phát triển rất nhiều, cảnh vật và kiến trúc cũng thay đổi đáng kể.
Sau khi đưa con vào lớp, tôi quay lại xe.
Lục Cảnh Trừng ngồi thẫn thờ ở ghế phụ, hơi ngửa đầu ra sau, khuôn mặt toát lên vẻ chán nản.
Anh hỏi: “Tại sao… anh lại ly hôn với em?”
Tôi khẽ cười: “Câu này anh phải tự hỏi chính mình chứ? Một lòng muốn giữ hai người, sống với tôi chắc anh vất vả lắm.”
Lục Cảnh Trừng quay đầu nhìn tôi, cau mày: “Em đang nói gì vậy?”
Thấy tôi không trả lời, anh lại hỏi: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
“Anh bây giờ là Lục Cảnh Trừng của sáu năm trước, anh có thể nói gì với tôi? Nói về tình cảm hay là nói về sự phản bội?”
Anh ngập ngừng, cúi người ôm lấy đầu, trông như đang lạc lối và đau khổ.
Tôi quay mặt đi: “Tôi sẽ đưa anh về.”
Lời vừa dứt, tay Lục Cảnh Trừng chợt nắm lấy cổ tay tôi, bàn tay anh ấm áp: “Anh có thể ở lại với em một chút không?
“Anh sẽ không hỏi gì hết, chỉ cần được ở cạnh em thôi có được không?
“Giản Khê, trong bệnh viện anh gặp ác mộng hàng đêm, mơ thấy bóng lưng em đi xa dần, dù anh có gọi thế nào, em cũng không quay đầu lại.”
Anh trông thật đáng thương, như một chú chó sợ bị bỏ rơi: “Chỉ vài giờ thôi cũng được, anh không muốn ở một mình.”
Tôi rút tay lại.
Lục Cảnh Trừng theo tôi đến công ty. Năm đó, anh đã từ bỏ mọi thứ ở Bắc Kinh, rút khỏi quyền thừa kế của gia đình để về quê hương tôi và cùng tôi bắt đầu kinh doanh ở đây.
Khi kết hôn, công ty của chúng tôi đã có quy mô vừa đủ để sinh sống.
Sau khi ly hôn, anh từ bỏ tất cả cổ phần và tài sản, ra đi tay trắng.
Anh là người yêu say đắm, sẵn sàng dâng hiến tất cả khi còn yêu.
Nhưng khi không còn yêu nữa, anh ra đi một cách lạnh lùng và dứt khoát.
Khi anh rời đi, tôi dựa vào những người cốt cán trong công ty, vượt qua giai đoạn mang thai và quay trở lại làm việc sau ba tháng sinh. Vừa chăm con, vừa quản lý công ty.
Đến giờ, tuy chưa gọi là giàu có nhưng tôi đã đủ ăn đủ mặc.
Công ty chủ yếu làm về thiết kế, giờ đã chuyển sang địa chỉ mới, quy mô mở rộng gấp đôi. Tên công ty vẫn giữ nguyên, là cái tên mà Lục Cảnh Trừng từng đặt.
Tên là “Như Nguyện”, một cái tên mà tôi thấy thật thô và chẳng hề quan tâm đến cảm xúc người khác.
Nhưng anh lại nói, đó là từ hoàn hảo nhất để miêu tả hạnh phúc mà anh từng có lúc đó.
Tình yêu, gia đình, sự nghiệp, tất cả đều trọn vẹn.
Nhiều năm sau, Lục Cảnh Trừng đứng trong văn phòng của tôi, nhìn chằm chằm vào logo của công ty rất lâu.
Tiếng gõ cửa vang lên, cộng sự của tôi, Thiệu Lâm, cầm tập hồ sơ bước vào.
“Giản Khê, cậu xem qua và ký giúp tôi tài liệu này nhé.”
Thiệu Lâm nhìn Lục Cảnh Trừng, mỉm cười gật đầu như một lời chào.
Tôi giới thiệu họ với nhau: “Đây là Thiệu Lâm, cộng sự của tôi.”
“Lục Cảnh Trừng.”
Thiệu Lâm biết tên chồng cũ của tôi nhưng chưa từng gặp. Cậu ấy chủ động đưa tay: “Chào anh Lục.”
Lục Cảnh Trừng bắt tay anh, mỉm cười: “Học trưởng cứ gọi tôi là Cảnh Trừng, không cần phải khách sáo như vậy.”
Cả tôi và Thiệu Lâm đều ngớ người, bốn mắt nhìn nhau.
Học trưởng?