Chương 15: Ai đó cùng tôi dưới bóng linh ẩn tự
Giữa thiên nhiên thấp thoáng bóng dáng
đường mòn nhỏ do người bản xứ cùng dân du lịch tạo nên, nói đường thì có vẻ khoa trương khi mà cây cối um tùm, đá vôi chất đầy ngổn ngang hai
bên lúc nào cũng chỉ chực chờ lấp kín đường đi. Từ góc độ này mới có thể thấy ngọn Phi Lai Phong kì lạ đến mức nào.
-Cậu có biết sự tích ngọn núi này không?
Mạc Hiểu Hy giọng đều đều, một tay đặt trên vô lăng còn tay kia gãi sống
mũi. Chiếc xe chở hai người vẫn di chuyển khéo léo, cát đá và cây mục
dưới bánh xe kêu lắc rắc. Vài sinh vật trong rừng hoảng sợ nép mình
trốn, chim chóc kêu ré lên rồi tung cánh cuống cuồng bay lên cao, khu
rừng vốn say ngủ cùng lời ru từ thiên nhiên thoáng tỉnh dậy cựa mình
trong phút chốc.
-Liên quan gì đến tôi._ Hà Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh lười biếng trả lời.
-Ngày xưa trên núi Nga My tỉnh Tứ Xuyên có một ngọn núi nhỏ biết bay. Ngọn
núi ấy ham vui không chịu ở yên một chỗ, lúc thì bay về phía Tây, khi
khác lại về hướng Đông. Song núi to như thế, đâu phải nói như chim muốn
bay thì bay, muốn ngừng thì ngừng. Kết quả là núi kia đến chỗ nào, nhà
cửa, người dân và gia súc chỗ đó đều bị dẫm cho tan xác. _ Mạc Hiểu Hy
bắt đầu dùng cái giọng đều đều buồn ngủ kể chuyện, mặc kệ người bên cạnh có muốn nghe hay không.
Anh và Hà Thanh quen
nhau từ lúc còn là sinh viên, cũng hiểu rõ con người bạn mình thích
những gì. Tuy đôi lúc Hà Thanh có tưởng tượng vớ vẩn, nhưng tuyệt nhiên
không bao giờ quan tâm đến mấy thứ như chuyện cổ tích nói gì đến lời
truyền miệng người xưa về ngọn núi. Lúc này kể chuyện cũng chỉ là muốn
đùa giỡn với đứa bạn vô cảm lâu ngày không gặp mà thôi.
Song Hà Thanh không còn lim dim trên ghế phụ nữa, anh hơi nhổm dậy, có vẻ như chú ý đến lời kể của Mạc Hiểu Hy.
-Tiếp đi! _ Anh nhắc.
-Ơ…Ừm. Lúc ấy có một vị hòa thượng điên điên khùng khùng (*) không biết giữ
thanh quy không hiểu vì lí do gì mà biết được giữa giờ Ngọ hôm ấy ngọn
núi sẽ bay đến xóm nhỏ trước ngôi chùa ông ta tu hành. Sợ rằng nhiều
người sẽ bị đè chết, hòa thượng điên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến
thông báo cho người dân nhưng không một ai trong số họ tin lời ông
ta…Thời gian càng lúc càng gần, đang lúc không biết phải làm thế nào,
hòa thượng kia nhìn thấy phía xa có đám rước dâu, cờ hoa kèn trống đỏ
rực vang vọng một góc. Thế rồi vô thanh vô tức, hòa thượng chụp lấy cô
dâu đang ngồi trong kiệu bỏ chạy, cùng người dân rồng rắn truy đuổi phía sau chạy một vòng dài đến tận giữa trưa mới chịu dừng lại. Đúng lúc ấy, bầu trời đột nhiên tối sầm, gió to nổi lên liên hồi, kế đến là một
tiếng rầm thật lớn làm mọi người hốt hoảng ôm đầu ngồi sụp xuống. Mãi
cho đến lúc sau, khi gió đã hết, bầu trời sáng lại, người nào người nấy
đều kinh hoàng khi thấy thôn trang của họ bị một ngọn núi lớn đè lên.
-…Sợ rằng ngọn núi sẽ tiếp tục làm hại sinh linh, hòa thượng điên nói với
người dân tạc 500 pho tượng La Hán đem rải khắp nơi, chế trụ không cho
nó di chuyển, mãi mãi ở lại trước mặt Linh Ẩn Tự. _ Hà Thanh nói tiếp,
giọng nói điềm nhiên.
Mạc Hiểu Hy ngạc nhiên quay lại nhìn bạn mình. Không ngờ Hà Thanh cũng biết chuyện này.
-Hình như trước đây tôi đã từng nghe người nào đó kể lại, cũng là ở nơi này
thì phải… _ Hà Thanh trả lời, dường như bản thân cũng không tin vào
những gì đang nói.
-Thế thì thật kì lạ… _ Hiểu Hy lẩm nhẩm, tập trung vào lái xe.
Hà Thanh đưa tay xoa nắn thái dương, không hiểu vì sao trong lúc nghe Hiểu Hy nói, đầu anh bỗng vụt lên hình ảnh một người cũng đang say mê thuật
lại câu chuyện đó. Bóng người ấy gầy nhưng không yếu đuối, gương mặt
khuất sau bóng râm chỉ lộ ra một phần nhỏ từ miệng trở xuống. Khóe miệng hơi nhếch, làn da trắng, mái tóc dài quá vai vén nhẹ, vành tai hơi tái
đến mức gần như trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy bên trong ẩn hiện sau suối tóc.
Anh và người đó ngồi bên nhau cùng trò chuyện, tiếng nói thật nhỏ bé giữa khung cảnh hùng vĩ hoang sơ xung quanh.
“Nếu là mình, bị chế trụ ở Linh Ẩn cũng xem như là một sự giải thoát… Hàng
ngày được nghe tiếng chuông, tự khắc thấy lòng không còn vướng mắc, thật sảng khoái!”
“Chúng ta có thể đến bất cứ nơi đâu, cần gì phải như thế..”
“Có thể sao?”
“Tất nhiên rồi, hai đứa mình là ai chứ?”
“Phải rồi, nhưng sau này, tớ vẫn thích ở lại đây hơn…”
“Rồi rồi, đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng ở bên nhau được chứ. Tớ sẽ không để
người bên cạnh phải cô đơn ngàn năm như ngọn núi kia đâu.”