Chương 21
21.
Tôi hẹn với Triệu Mặc sẽ qua nhà cậu ấy ăn tối, nhưng vừa vào cửa thì phát hiện ra Trương Kỳ cũng có mặt.
Hai người một người nấu ăn, một người phụ giúp.
“Anh Triệu, cho nhiều ớt vào nhé, em thích ăn cay!”
“Ừm.”
Một trái ớt chỉ thiên bị ném vào chảo, làm tôi ho sặc sụa.
“Mọi người ơi, ăn cơm thôi!”
Trương Kỳ vui vẻ lên bàn ăn ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Tôi nhìn bàn đầy món cay, không thể nào động đũa.
Triệu Mặc cũng không phải người không biết phép tắc, rõ ràng biết tôi không ăn cay mà vẫn cho nhiều ớt vào.
“Ăn nhiều vào nhé!”
Triệu Mặc phớt lờ ánh mắt oán trách của tôi, nhiệt tình gắp thức ăn cho Trương Kỳ.
“Cảm ơn anh Triệu, tay nghề của anh thật tuyệt!”
Ánh mắt Trương Kỳ nhìn Triệu Mặc quá mức rõ ràng.
Tôi nghi ngờ rằng, nếu tôi không có mặt, chắc chắn anh ta sẽ có hành động gì đó với Triệu Mặc ngay.
Cả bữa ăn trôi qua, tôi không ăn được miếng nào mà chỉ thấy như ăn phải thức ăn của chó.
Sau bữa ăn, Triệu Mặc còn vô liêm sỉ bảo tôi rửa chén!
Tôi gi/ận dữ trừng mắt nhìn cậu ấy, “Sau này đừng có kêu tôi qua nhà ăn cơm nữa, tôi không thiếu bữa ăn này đâu!”
Rồi tôi bỏ đi, đóng sập cửa lại.
Tôi đợi cậu ấy xin lỗi.
Nhưng không có.
Một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, nửa tháng trôi qua, cậu ấy không nói một lời nào.
Có vẻ như tôi chỉ là một người không quan trọng trong mắt cậu ấy.
Khi gặp nhau ở công ty, tôi không tính toán chuyện cũ, thân thiện chào hỏi, nhưng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tôi cảm nhận được cảm giác mặt nóng dán vào mông lạnh rồi.
Suốt tám năm qua, chúng tôi gần gũi như hình với bóng, Triệu Mặc chưa bao giờ lạnh nhạt với tôi như vậy.
Chắc chắn có vấn đề!
Cuối cùng tôi cũng không chịu được, chặn cậu ấy ở nhà.
“Tôi đã làm gì sai? Tám năm bạn bè, sao lại thành ra như thế này?”
Cậu ấy mở to đôi mắt ngây thơ vô tội , nói những lời mà đến chó cũng không tin.
“Không có gì, chúng ta không phải đang phát triển riêng sao? Chị Trương cũng bảo chúng ta nên giữ khoảng cách.”
Ch*t ti/ệt, thật đáng ăn đ/ấm!
Tôi đ/ấm một phát vào mặt cậu ấy, “Giữ khoảng cách? Đi ch*t đi! Giữ đến mức không còn chút lịch sự nào nữa à?”
Cậu ấy dùng mu bàn tay lau đi vết m/áu ở khóe miệng, ánh mắt lảng tránh.
“Tin hay không thì tùy, tôi còn việc, không tiễn đâu, nhớ đóng cửa khi ra nhé.”
Nói xong, cậu ấy quay lưng đi về phòng ngủ, bỏ tôi lại đứng ngẩn ngơ ở phòng khách.
Tình bạn đã đến mức thề sống thề ch*t, đây là cách anh tiếp đãi tôi sao?!