Chương 20
20.
Tôi nhìn Triệu Mặc đầy tự hào, như thể vừa giành được một chiến thắng lớn.
Bro à, làm tốt lắm!
Nhưng Triệu Mặc lại không vui vẻ gì, ngược lại còn có vẻ hụt hẫng.
Ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi cho hai chúng tôi gần nhau.
Tôi kéo cậu ấy nói hết chuyện này đến chuyện kia, từ cái đèn cửa nhà cho đến cái bồn cầu trong nhà vệ sinh, rồi lại đến cái máy hút khói trong bếp.
Cậu ấy vẫn kiên nhẫn nghe tôi lải nhải.
Mấy chuyện lặt vặt trong nhà này trước giờ toàn là cậu ấy lo, tôi chưa bao giờ phải bận tâm.
Giờ cậu ấy đi rồi, đèn thì hỏng, bồn cầu thì tắc, máy hút khói thì ồn ào.
Cậu ấy cầm lấy điện thoại của tôi, nhập vài số điện thoại: “Có vấn đề gì thì gọi mấy số này, họ sẽ đến sửa.”
Đang nói thì người đàn ông ngồi bên phải cậu ấy thò đầu sang, “Qu/an h/ệ của hai người tốt thật đấy!”
Tôi tự hào ôm vai Triệu Mặc, “Thân nhất luôn!”
“Thật ngưỡng m/ộ hai người.”
Người đó nói với tôi, nhưng ánh mắt lại dán ch/ặt lên người Triệu Mặc.
Ôi trời, tôi vừa phát hiện ra gì thế này!
Cái ánh mắt này rõ ràng là không trong sáng!
Người đàn ông này tên là Trương gì ấy nhỉ? Trương Kỳ?
Con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Biết rõ ý đồ không hay của anh ta, tôi không nói chuyện thêm nữa, Triệu Mặc cũng phớt lờ anh ta.
Anh ta cũng biết điều mà im lặng.
Ai mà ngờ được, chỉ một câu chào hỏi qua loa vậy thôi mà fan lại tưởng tượng ra cả chục ngàn chữ tiểu thuyết đồng nhân.
Nói rằng tôi là một ông hoàng gh/en t/uông, vừa thấy tình địch xuất hiện, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ x/é x/á/c người ta rồi.