Chương 24
24.
Gặp lại Triệu Mặc lần nữa là tại một sự kiện.
Cậu ấy vẫn phong độ như mọi khi, thấy tôi thì giơ ly champagne trong tay chào tôi.
Tôi đi tới nói chuyện với cậu ấy, cố tình để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay và chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Đó đều là quà cậu ấy tặng tôi.
Mặc dù sau đó tôi đã đưa cậu ấy tiền, nhưng tôi cảm thấy khi cậu ấy thuyết phục tôi nhận đồng hồ và nhẫn, chắc chắn cậu ấy có ý đồ riêng.
Không biết cậu ấy thật sự không nhìn thấy hay là cố tình giả vờ không thấy, cậu ấy chỉ hời hợt nói với tôi vài câu rồi quay sang trò chuyện vui vẻ với Trương Kỳ.
Tôi liên tục uống rư/ợu, cho đến khi chị Trương đến kéo tôi lại.
“Dụ Kim, đây là nơi cậu có thể phát đi/ên sao?”
Nhận ra mình đã thất lễ, tôi đi vào nhà vệ sinh.
Nước mắt tự dưng chảy ra, không cách nào ngừng lại.
Tôi chỉ biết liên tục rửa mặt để che giấu.
“Sao thế? Không khỏe à?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, không cần nhìn cũng biết là Triệu Mặc.
Nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, tôi che mặt không dám ngẩng lên.
Có lẽ cậu ấy nghe thấy tiếng nấc nghẹn, mạnh mẽ nâng cằm tôi lên.
“Tại sao lại khóc? Có ai b/ắt n/ạt cậu à?”
Tôi đã bỏ lỡ người yêu tôi nhất trên đời này, tôi sẽ nói với cậu ấy như thế nào?
Trang điểm đã bị lem, tóc cũng rối bời, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi bắt taxi về nhà, không ngờ cậu ấy lại đi theo sau.
Vừa bước vào nhà, cậu ấy đã bắt đầu tra hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu nói ra, tôi mới có thể giúp cậu.”
Triệu Mặc mà tôi quen thuộc dường như đã trở lại.
Tôi ngơ ngẩn, “Không có gì, chỉ là có chút không quen.”
“Không quen cái gì?”
“Không quen với những ngày không có cậu.”
Tôi lén ngẩng đầu nhìn cậu ấy, sau một chút ngạc nhiên, miệng cậu ấy từ từ nở một nụ cười lớn.
Cậu ấy đang có ý gì đây?
Nước mắt lại chảy ra.
Hơn 20 năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi khóc không thể ngừng lại như một người phụ nữ.
Thật sự quá x/ấu hổ.
Tôi lên giường, kéo chăn trùm kín mặt, khóc một mạch.
Trước đây, ai dám nói thẳng tôi yêu Triệu Mặc, tôi sẽ đ/á/nh cho bọn họ một trận.
Giờ thì...
Cậu ấy thận trọng kéo chăn ra, nằm bên cạnh tôi, giọng nói r/un r/ẩy, “Tôi cũng không quen những ngày không có cậu.”
Tôi cắn vào cánh tay cậu ấy, “Vậy tại sao cậu còn ở bên Trương Kỳ?”
“Cậu ấy thích một người khác, ở bên cậu ấy là do bọn họ đề nghị.”
“Bọn họ?”
Cậu ấy còn bạn nào mà tôi không biết sao?
“Những người bạn trong giới gay.”
Cậu ấy ôm tôi thật ch/ặt.
“Họ nghĩ rằng cậu thích tôi nhưng không tự nhận ra, nên đã bảo tôi diễn một vở kịch với Trương Kỳ để kí/ch th/ích cậu.”
Cậu ấy vừa nói vừa hôn lên nước mắt trên mặt tôi.
Khi đã tìm lại được nhau, tôi vừa vui vẻ vừa tủi thân, ôm cậu ấy vừa đ/á/nh vừa m/ắng.
“Cậu không thể nói thẳng ra sao? Để tôi khổ sở lâu như vậy!”
Cậu ấy không phản kháng, để tôi phát đi/ên, trong giọng nói còn pha lẫn chút vui vẻ.
“Tôi sai rồi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ để cậu đ/au lòng nữa.”
Tôi siết ch/ặt cậu ấy trong vòng tay mình, “Tôi cũng vậy!”
Giữ tình yêu không có hy vọng, cậu ấy đã âm thầm hy sinh tám năm, từ giờ hãy để tôi chăm sóc cậu nhé!