Chương 4
4.
Phỏng vấn xong thì trà sữa cũng đã ng/uội, tôi đưa Châu Vi về nhà rồi tự mình trở về nhà.
Trong nhà không có ai, căn nhà một mảnh tối om.
Cũng đúng, anh chàng Hoài Túc đó hầu như không bao giờ về nhà.
Tôi nhớ lại câu hỏi của người đàn ông vừa rồi.
Tôi chính là một ví dụ thực tế của câu hỏi đó chứ gì nữa, chẳng qua tình hình của tôi tốt hơn chút, ít nhất là thẻ ngân hàng có thể tùy tiện quẹt.
Tôi bước đến chiếc ghế sofa trong phòng khách trong bóng tối, gọi quản gia AI: “Tiểu Túc, bật đèn lên.”
Chơi cả một ngày, bây giờ tôi chỉ muốn gục trên ghế sofa.
Thế nhưng khoảnh khắc lúc tôi nằm xuống, không hề chạm vào được cảm giác mềm mại của ghế sofa.
Có chút k/inh h/oàng.
Đèn trong phòng khách bật sáng, tôi đứng phắt dậy.
"Hoài Túc? Sao anh lại ở đây?"
Khuôn mặt thanh tú của người đàn ông ngồi trên ghế sofa bị bao phủ bởi một tầng sương dày đặc, mái tóc mềm mại mượt mà của anh bị tôi lúc nãy đ/è có chút lộn xộn.
Anh ngồi bất động trên ghế sofa, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt u ám, đôi mắt sâu thẳm như một hồ nước.
Thời gian như dừng lại, Hoài Túc nhìn tôi không nói một lời.
Bị nhìn chằm chằm như thế này thật đ/áng s/ợ, tôi cầm hai cốc trà sữa nửa giá mà Châu Vi cho tôi lúc nãy đưa cho anh.
"Anh uống không?"
Đối diện nhau vài giây sau, Hoài Túc im lặng nhận lấy.
Xem ra cũng không tức gi/ận lắm.
Không đúng, tôi chột dạ gì chứ?
Tôi ngồi xuống cạnh anh, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại về?”
Hoài tổng không phải là người bận rộn sao? Thế mà vẫn còn thời gian về đây?
Hoài Túc thanh âm trầm thấp, tựa hồ tâm tình không tốt: "Đây cũng là nhà của anh, anh được về à?"
Được, quá được luôn đó.
“Anh nói chuyện dữ như vậy làm gì thế?”
Tôi tỏ thái độ mà phàn nàn.
Anh cứ không thể có một thái độ tốt hơn sao? Lần nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cho ai coi vậy chứ.
Hoài Túc: “Không phải em đi hẹn hò với cún con rồi sao, còn biết đường về nhà à?”
…
Tôi không hài lòng với việc anh phái người giám sát tôi, bực tức nâng cằm anh lên: "Diễn, diễn tiếp đi, là ai phái người đi theo tôi vậy? Cún con cũng bị dọa chạy mất rồi!"
Trong đôi mắt đen láy của Hoài Túc không có chút cảm xúc nào, tôi thể hiện khí thế của mình: "Sao? Hoài tổng đang lo lắng mình bị cắm sừng à?"
Không phải anh xa cách và không quan tâm đến bất cứ điều gì sao?
Hoài Túc hất tay tôi ra, hừ lạnh một tiếng: “Em tốt nhất đừng có cố ý chọc gi/ận anh.”
Đúng là khiến người ta nổi đi/ên lên mà.
Tôi còn muốn tranh cãi gì nữa: “Sao lại là em chọc… ưm…”
Môi bỗng nhiên bị chặn lại, Hoài Túc đột nhiên đ/è tới.
Tôi chưa kịp phản ứng đã nằm phịch xuống chiếc ghế sofa phía sau.
Âm thanh của Hoài Túc khàn khàn, trong đêm tối mang theo một loại gợi cảm khác biệt: "Ưu Hạ, em vẫn là không nói chuyện thì có vẻ ngoan hơn."