Chương 1.
Khi tôi xuyên tới, lư/ỡ i d/a o chỉ cách mắt tôi có ba centimet, ti m tôi muốn nhảy ra ngoài.
Nhìn thằng nhóc trước mặt đang muốn gi*t mình, tôi cười khẩy: "Tiếp đi chứ, tay run rồi à?"
Nhờ vào việc diễn lại cái vẻ b/ệ n/h h/o ạ n của nguyên chủ, tôi đã c/ướp được con d/a o gọt hoa quả trong tay nó.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của nó, tôi lại có chút áy náy, cứ như mình đang b/ắt n/ạt nó vậy.
Mà đúng là vậy thật, nó mới lớn, gánh trên vai một đống n/ợ, cứ tưởng gặp được quý nhân, ai ngờ lại rơi vào hang hùm, gặp phải cái tên đ/iê n nguyên chủ.
Chỉ trong vòng nửa tháng, Nam Chu đã suýt bị nguyên chủ ép cho phát đ/i ê n.
Nguyên chủ thích kiểu t r/a t/ấ n t/inh thần, bắt nó dùng đủ thứ đồ trong tầng hầm để thí nghiệm, có khi chuột bạch còn được đối xử tử tế hơn ấy chứ.
Mèo Cá Mặp - 猫鲨
Không chỉ thế, dưới sự k/iểm s/oát của Giang Cảnh An, Nam Chu phải luôn nói thật với hắn, cả giờ ăn, giờ ngủ đều bị quản lý ch/ặ t chẽ, hắn muốn Nam Chu phải nghe lời răm rắp.
Nhưng lạ ở chỗ, khi Nam Chu nghe lời quá, hắn lại không vui.
Hắn từng bước dò xét giới hạn của Nam Chu, nhìn ánh mắt quật cường của nó, hắn lại bắt nó ph/ả n kh/á n g, thậm chí còn tự tay đưa d/a o cho nó.
Nhìn Nam Chu cầm d/a o lên, hắn bắt đầu k/ích đ/ểu, cho đến khi Nam Chu ra tay thật, hắn lại khoái chí quá mức, hớn hở bỏ đi, để rồi tôi xuyên vào.
Sau khi ném con d/a o qua một bên, tôi ho khan một tiếng, giọng trầm xuống, bắt chước kiểu của nguyên chủ: "Đi rửa tay đi, đừng để b/ẩn."
Ánh mắt Nam Chu nhìn tôi đen tối khó lường, nhưng nó vẫn quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đợi nó đi rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, con d/a o vừa nãy suýt chút nữa đã đ/âm vào tôi rồi, mà điều quan trọng hơn, cuối cùng Nam Chu sẽ tr/ả th/ù nguyên chủ Giang Cảnh An, bây giờ tôi đã là Giang Cảnh An rồi, tôi không muốn ch/ế t dưới tay nó đâu.
Nhưng giờ thì tôi đã đ/ắc t/ội với nó quá trời rồi, nghĩ tới đây, đầu tôi lại ong ong nh/ức nhối.
Đến khi Nam Chu đi ra, tôi đã nghĩ ra kế sách.
Từ giờ phút này, tôi sẽ đối xử với nó như em trai, dù sao hiện tại Nam Chu vẫn chưa hắc hóa, mọi thứ vẫn có thể c/ứu vãn.
Thật ra tôi cũng đã nghĩ tới việc thả Nam Chu đi, nhưng hiện tại nó không có khả năng trả hết n/ợ, trước đó là nguyên chủ đã dàn xếp ổn thỏa hết, rồi ký hợp đồng với nó.
Với cái tính của nó, chắc chắn sẽ tuân thủ hợp đồng, trước khi trả hết n/ợ, nó sẽ không tự tiện rời đi đâu.
Trong truyện, Nam Chu bị nguyên chủ hành hạ tới hai năm, cũng không hề nghĩ tới chuyện trốn đi, cũng là vì lý do này.
Cuối cùng, khi Nam Chu rời đi, cậu ta đã đường hoàng bước ra ngoài.
Nguyên chủ phát hiện không thể ki ể/m s o/át được Nam Chu nữa, lại dùng những th/ủ đo/ạn khác, cuối cùng vẫn bị Nam Chu lật kèo thành công.