Chương 7.
Từ sau cái lần đi chơi với Tô An, tôi thấy qu/an h/ệ của tôi và Nam Chu lại càng trở nên tốt hơn.
Trước khi đưa nó đến trường đại học, tôi còn đặc biệt sắp xếp quần áo cho nó, Nam Chu dựa vào tường, lười biếng mở miệng: "Anh trai, anh có vẻ rất muốn em đi nhỉ?"
Trước đây Nam Chu đâu có tùy tiện nói chuyện với tôi như vậy, nhưng bây giờ nó lại làm vậy.
Tôi cũng tùy tiện trả lời: "Lúc trước hỏi em ở ký túc xá, em đã đồng ý rồi còn gì? Cuối tuần anh đến đón."
"Hơn nữa anh đâu có muốn em đi, chỉ là muốn em hoàn thành việc học hành thôi, mà hình như khai giảng còn có huấn luyện quân sự thì phải."
Nam Chu nghe xong thì khựng lại vài giây.
Ký túc xá của trường đại học là phòng bốn người, khi tôi và Nam Chu đến thì mới chỉ có một bạn cùng phòng đến thôi.
Đoàn Thời cười tươi như hoa, nhiệt tình chào hỏi: "Chào hai bạn, mình là Đoàn Thời."
"Hai bạn là anh em à?"
Còn chưa kịp để Nam Chu lên tiếng, tôi đã nhanh miệng gật đầu: "Đúng vậy, tôi là anh trai của nó, Giang Cảnh An. Đây là em trai tôi, Nam Chu."
Sau khi chúng tôi sắp xếp xong thì hai bạn cùng phòng còn lại cũng đến.
Khi tôi ra về, thừa lúc Nam Chu không để ý, tôi không nhịn được mà xoa đầu nó: "Có chuyện gì thì gọi cho anh hoặc nhắn tin nhé, anh sẽ đến ngay."
Nam Chu sau khi phản ứng lại thì hơi nghiêng đầu, giọng có chút ý vị không rõ: "Anh, anh ở nhà nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Sau khi không được xoa đầu nó nữa, tôi lại thấy hơi tiếc, tóc nó có vẻ cũng khá dễ vuốt đấy chứ.
Nam Chu quay người đi, tùy tiện vẫy tay với tôi.
Tỉnh lại, tôi kéo kéo khóe môi, rồi rời đi.
Về đến nhà, tôi ngồi ở phòng khách, lại thấy có chút th/ất th/ần.
Không biết tại sao, sau khi đưa Nam Chu đến trường đại học, tôi lại nhớ đến người nhà của mình.
Trước khi tôi xuyên sách, em gái tôi mỗi tuần đều đến b/ệnh viện mấy lần để thăm tôi.
Người luôn c/ãi nh au với tôi, sau này mỗi lần đến thăm đều muốn ch/ọc cho tôi vui, cứ như sau khi tôi b/ệnh, em ấy đột nhiên lại trưởng thành hơn vậy.
Có chút tiếc nuối là, tôi vẫn chưa thể nhìn thấy em ấy thi đậu đại học mà đã đi như vậy rồi, với cái tính mít ướt của em ấy, chắc chắn sau này sẽ lén khóc lâu lắm đây.
Nói đến thì, cuốn sách này vẫn là do em ấy mang đến cho tôi đọc, chỉ là em ấy vội quá mà cầm nhầm thôi.
Tôi còn nhớ hình ảnh em ấy ngồi bên giường, nhìn cuốn sách trong tay, đưa cho tôi có vẻ hơi ngại ngùng: "Anh trai, em lỡ lấy nhầm rồi. Cuốn này là đ/am m ỹ, kể về mấy chàng trai ấy, nếu anh không thích thì em mang về nhé."
Tôi nhận lấy cuốn sách của em ấy, liếc nhìn bìa: "Cứ để đó đi, chạy đi chạy lại em cũng mệt. Dạo này ở nhà thế nào? Ở trường em ổn không?"
Em ấy nói với giọng rất thoải mái, nhưng ngón tay lại không nhịn được mà si/ết ch/ặ t lại: "Ở nhà vẫn tốt ạ, ở trường em cũng tốt, anh trai, anh cũng phải khỏe lên nhé."
Tôi khẽ ừ một tiếng.
Thật ra cả hai đều biết rõ, tôi sẽ không khỏe lên được nữa, phép màu vẫn không đến với tôi. Có lẽ nỗi đ/au lớn nhất, chính là người nhà chỉ có thể nhìn bạn bị b/ệnh tật c/ướp đi sinh mạng từng chút một, mà lại không thể làm gì.
Tỉnh lại, tôi vỗ vỗ mặt, vẫn có phép màu đấy chứ, chẳng phải ông trời đã bất ngờ cho tôi cơ hội thứ hai rồi sao.
Tuy rằng xuyên thành tên ph/ả n di/ệ n b/ệ n/h h/o ạ n, tôi cũng phải sống thật tốt mới được.