Chương 12
Ngày hôm sau, tôi ngồi xổm bên ngoài lớp học của Lăng Hoài, muốn khóc nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi.
Trong đầu tôi là cuộc trò chuyện giữa tôi và Quý Hoài Tự sau khi bị cưỡng hôn trong lớp học.
Tôi che môi, luống cuống nhìn Quý Hoài Tự, cao giọng nói:
“Tại sao cậu lại hôn tớ?”
Đôi mắt Quý Hoài Tự sâu thẳm liếc nhìn khóe môi vẫn còn đỏ mọng của tôi, yết hầu di chuyển lên xuống:
"Tớ chấp nhận."
Giọng nói của cậu ta rất rõ ràng, thái độ thản nhiên.
Nhưng...cậu ấy chấp nhận cái gì?
"Cậu...cậu đang nói cái gì?"
Quý Hoài Tự hít một hơi sau, dùng đầu ngón tay hơi bực bội gõ nhẹ lên mặt bàn:
"Tớ nói tớ chấp nhận cậu theo đuổi tớ."
Tôi đơ người tại chỗ.
Quý Hoài Tự...đầu óc hỏng rồi sao?
Ai đã theo đuổi cậu ấy?
"Cậu đang nói cái gì vậy? Ai đang theo đuổi cậu?"
Quý Hoài Tự cũng sửng sốt một lát rồi nhìn tôi.
Tôi cứng ngắc từng chút từng chút chỉ vào mình.
Cậu ta siết ch/ặt quai hàm.
Có vẻ như đó là tôi.
Nhưng!
Tôi không hề theo đuổi cậu ấy!
Tôi... trong đầu tôi nhớ lại lúc mới xuyên tới, tôi đã hôn cậu ta khi b/ắt n/ạt cậu ta trong phòng vệ sinh nam!
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ, thà hiểu lầm còn hơn trả th/ù!
Cho nên... Quý Hoài Tự cho rằng tôi thích cậu ấy?
Thấy thái độ của tôi không đúng, Quý Hoài Tự cũng không giảng bài cho tôi, liền xoay người cầm túi xách, vẻ mặt khó coi rời đi.
Tôi che trán.
Xong rồi, hiểu lầm lớn rồi!
Ôn Tịch Bạch, ngươi thật là một kẻ có tội!
Và bây giờ tôi đang ngồi xổm bên ngoài lớp học của Lăng Hoài, sám hối.
Hình như tôi...không cẩn thận làm mất chồng của người ta rồi.