Chương 14
Tôi xách cặp, dùng tài diễn xuất cả đời của mình để diễn cảnh đ/au bụng cho thầy giáo.
Thầy thậm chí còn không thèm nhìn tôi, vừa nói vừa sắp xếp giấy tờ:
"Muốn gặp Quý Hoài Tự thì cứ nói thẳng, với chút mánh khóe này của cậu, tôi trước đây có cái gì chưa từng làm?"
Thấy mình đã bị nhìn thấu, tôi sờ mũi:
"Dạ, thế thầy có cách gì không ạ?"
Thầy giáo rút ra một bài kiểm tra tôi làm gần đây, có lẽ là do Quý Hoài Tự đưa cho.
“Gần đây em đã tiến bộ rất nhiều, hãy đi đi.”
Tôi vui mừng, liền khoe:
"Thầy, đến lúc đó em và Quý Hoài Tự sẽ tặng thầy gấp đôi trạng nguyên!"
Thầy giáo nhìn tôi với ánh mắt chán gh/ét:
"Tôi tin cậu cái q/uỷ!"
Thấy thầy giáo tức gi/ận, tôi lập tức chộp lấy cặp sách bỏ chạy.
Không khó để tìm thấy Quý Hoài Tự.
Dù nghe có vẻ hơi đáng thương nhưng sự thật nơi duy nhất cậu ấy có thể ở lại chính là trại trẻ mồ côi.
Tôi bắt taxi đi một mạch đến trại trẻ mồ côi, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Quý Hoài Tự đang ngồi trong sân với vẻ mặt u ám, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Quý Hoài Tự."
Khi nghe tôi gọi, cậu ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu xuống để không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Tôi tưởng cậu ấy không muốn để ý đến tôi nhưng khi đến gần, tôi nhận ra cậu ấy đang ngồi đó khóc.
Bước chân của tôi dừng lại, tôi ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cậu ấy, cảm thấy có chút đ/au lòng: "Quý Hoài Tự, cậu... cậu không sao chứ?"
Mắt cậu đỏ hoe, cậu ấy gọi tên tôi bằng giọng khàn khàn:
"Ôn Tịch Bạch, tớ không còn mẹ nữa."
Tim tôi thắt lại, tôi đưa tay nắm lấy tay cậu ấy, đứng dậy ôm cậu ấy vào lòng, để cậu ấy khóc trong vòng tay tôi.