Chương 40: Thơm như thế, dụ hoặc như thế
Đoạn đường trên xe trở về, Tĩnh Hy rơi vào trạng thái suy nghĩ, gương mặt mất tập trung nhìn về một khoảng không vô định phía trước.
Từng hàng cây lướt qua trên đường, trước mặt là bóng đen nối tiếp, thoạt nhìn cảm giác như thể vô tận. Cây đèn đường chiếu từng ánh đèn hiu hắt xuống càng khiến không gian trở nên âm u.
Bạc Lăng sẽ mất hết ký ức về cô?
Nghĩ đến đây, trái tim cũng khẽ nhói lên, cô vô thức quay sang nhìn Bạc Lăng tập trung lái xe.1
Gương mặt điển trai, đường hàm đầy sự hoàn hảo đều phô rõ.
Tĩnh Hy khó mà tránh khỏi sự suy sụp và mất mát.
Đáng lẽ cô không nên có cảm giác này mới phải. Dù gì bản thân cũng chỉ là một nữ phụ pháo hôi chỉ hiện diện vài chương đầu, một nhân vật không quan trọng trong quyển truyện này.
Cô không nên tự coi trọng bản thân.
Sớm hay muộn gì cũng bị trôi vào quên lãng.
Tĩnh Hy cụp mi mắt, đôi mắt buồn rười rượi, quay sang hướng khác, đôi môi hơi mím lại.
Được rồi, nếu hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới thực, nhất định Tĩnh Hy sẽ dùng số tiền lớn thuê một vài mẫu nam đẹp ngang ngửa phản diện để mà quên đi cảm giác nhớ nhung hắn.1
Có tiền sẽ có tất cả mọi thứ.
Bạc Lăng phát giác ra tâm trạng của cô, nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thất thần.
Đột ngột, chiếc xe thắng gấp bên vệ đường, Tĩnh Hy kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Giờ phút này, ánh mắt Bạc Lăng có vẻ sa sầm.
“Em là đang thông qua tôi nghĩ về ai?”
Liftoff Privacy
Phản diện thật sự nghĩ nhiều, đúng thật là bản tính của một kẻ overthinking!1
“Không có, tôi chỉ nghĩ về anh.”
Nhìn Bạc Lăng tháo dây an toàn, Tĩnh Hy phát giác hắn bực bội, hơi hoảng loạn cũng vội ngả người phía sau.
Bạc Lăng cau mày, sự tức giận ghi rõ trên gương mặt hắn.
Hắn gấp gáp nhấc bổng cô lên, từng bước tiến lại hướng góc giường.
Chỉ có Tĩnh Hy chịu nụ hôn như từng trận cuồng phong của hắn ập đến, không hề nghỉ ngơi một chút, nụ hôn như cơn mưa lớn.
“Nhưng trước khi giải dược tôi vẫn thường tắm, trước kia anh bắt buộc.”
Nghĩ lại lúc trước, người hầu liên tục lôi cô đi tắm nước lạnh, lại còn chà lên cơ thể cô mạnh mẽ như gột rửa thứ bẩn thỉu.
“Bây giờ thì không cần.”
Bạc Lăng hôn cô, đôi môi nhẹ liếm đôi môi cô, Tĩnh Hy yếu thế, cô thở hổn hển, gương mặt nhiễm một lớp sương hồng.
“Bẩn… trước kia anh vẫn chê tôi không sạch sẽ…”
Bạc Lăng nhận ra, động tác của hắn rốt cuộc cũng khựng lại. Một nụ hôn chậm rãi đặt trên trán cô, dọc sóng mũi nhỏ nhắn, động tác như thể bày tỏ lời xin lỗi chân thành.
Cô thơm như thế, dụ hoặc như thế, làm sao hắn dám chê cô không sạch sẽ.
“Lỗi của tôi, lần này sẽ không chê em nữa… được không?”
Tĩnh Hy ngạc nhiên khi thấy hắn thay đổi hành động, cô khẽ né ánh mắt hắn, nghiêng sườn mặt sang một bên che giấu đi những cảm giác rung động nhỏ nhặt nữa.
Nụ hôn của Bạc Lăng rơi trên góc mặt, giọng hắn nhẹ nhàng.
“Sau này sẽ không chê em nữa.”