Chương 7

Kem đông lạnh
Cập nhật:
HÃY TRẢ LẠI CHO TÔI CÔNG TỬ THANH CAO NGÀY ẤY!! Vẫn nhớ như in lần đầu gặp Giang Thời Lâm, đó là một ngày mưa dầm dề mây đen vần vũ. Vì là nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống cho phép tôi đến thế giới này trước ba tháng để làm quen môi trường. Thế nên chiều hôm ấy, tôi khoác trang phục đen lặng lẽ xuất hiện trong tang lễ của bố của hắn. Giữa biển người đông đúc ấy, ánh mắt tôi lại xuyên qua lớp lớp người vây quanh, đậu chính x/á/c lên bóng hình Giang Thời Lâm đang cầm ô phía trước. Hắn không mặc vest, chỉ khoác áo sơ mi xanh khói phủ ngoài chiếc áo trench coat đen mỏng, đứng lặng trong mưa che ô cho Giang Nguyện. Hạt mưa tạt ngang làm ướt mảng vai áo. Nhưng không chút gì thô kệch, càng tôn lên vẻ điềm đạm nho nhã của vị công tử dòng dõi. Nỗi đ/au mất cha x/é lòng, Giang Nguyện cuối cùng không kìm được mà lao vào lòng anh khóc nức nở. Bóng hình đàn ông vững chãi, một tay ôm lấy thiếu nữ để mặc nước mắt thấm ướt ng/ực áo, lặng thinh không nói. Giọt mưa lăn dọc sống ô rơi xuống đất, tạo thành bức rèm nước mỏng manh cách ly đôi anh em khỏi thế giới ồn ào. Trước bia m/ộ, con bướm mong manh mà xinh đẹp đậu trên cành cây an toàn nhất. Lúc rời đi, tôi lén bỏ chiếc khăn tay vào túi áo của Giang Thời Lâm. Mong hắn đừng quên lau đi những giọt mưa còn đọng trên gương mặt.