Chương 7

黄粱一梦
Cập nhật:
Tới lúc tính tổng số phiếu bầu, thế mà lại có tới bốn người có số phiếu như nhau, tạo thành thế cân bằng. Bọn họ h/oảng s/ợ trừng to mắt, còn chưa kịp xin tha thì ngay lập tức, khuôn mặt của bốn người bọn họ từ từ toác ra thành những vết s/ẹo chi chít. Bốn người nằm trên đất kêu gào thảm thiết, cố gắng đưa tay ra xin tha, khuôn mặt biến dạng đã không còn nhìn được ra dáng vẻ ban đầu nữa rồi. Tôi nghe thấy Thẩm Nguyệt thốt ra một câu: “Nghiệp tụ vành môi.” Tôi không hiểu, cũng không truy hỏi thêm. Lâu sau, tiếng gào thét biến mất, bọn họ đang sống sờ sờ cứ thế bị hành hạ đ/au đớn cho tới ch*t. Trong phòng học tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, có mùi tanh của m/áu, có mùi th/ối r/ữa của th* th/ể, thậm chí có cả mùi khai của nước tiểu. Không ai dám ho he lấy một lời. Chỉ bịt miệng khóc thầm, có người thậm chí còn bị dọa sợ tới mức bất tỉnh nhân sự. Tôi mở điện thoại ra, vì không thể chịu nổi bầu không khí này nên định báo cảnh sát. Nhưng màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: “Người làm lo/ạn trật tự trò chơi sẽ phải ch*t đó nha.” Tôi nuốt một ngụm nước miếng, lại đặt điện thoại xuống, không báo cảnh sát nữa. Người bốn phía xung quanh cũng đều có trạng thái giống như tôi, xem ra là họ cũng bị u/y hi*p hết rồi. Trong nhóm bây giờ chỉ còn 11 người, bao gồm cả trưởng nhóm. ___ Điện thoại bây giờ biến thành một quả bom hẹn giờ, chúng tôi chỉ sợ nó rung lên. Lúc trước thì cứ cắm mặt vào điện thoại, bây giờ lại chỉ đặt nó trên bàn học, h/ận không thể cách nó càng xa càng tốt. Hầu hết mọi người đều cả chục năm rồi chưa gặp nhau, nhưng sau một phen dạo quanh đường ranh sống ch*t này thì đã chẳng còn ai còn sức lực và tâm trí đâu để hàn huyên nữa rồi. Mùi vị ch*t chóc trong không khí dường như có thể ép người ta phát đi/ên vậy. Cuối cùng, có người cũng không thể chịu đựng nổi nữa. “Bộp!” Một âm thanh lớn vang lên, có người đ/ập bàn đứng dậy, là một người đàn ông có thân hình m/ập mạp, đỉnh đầu thì hói cả một mảng, bụng phệ. Trên tay cậu ta có đeo một chiếc đồng hồ bằng vàng, trên chiếc cổ vừa thô vừa to vừa ngắn cũng đeo một chiếc vòng vàng to bằng ngón chân cái, hùng hổ như thể sắp phát tiết vậy. Nhất thời tôi vẫn chưa nhớ ra cậu ta là ai. “Chắc chắn là q/uỷ h/ồn Thẩm Mai kia quay trở về b/áo th/ù rồi! Đều tại các cậu hết! Đều tại các cậu năm đó cứ đòi b/ắt n/ạt cậu ta! Chê cười cậu ta! Ép cậu ta đến con đường ch*t cơ! Bây giờ làm tôi lại phải cùng chịu khổ với các cậu!” Người đàn ông b/éo kích động đến mức mặt đỏ ửng lên. Có người chế nhạo lên tiếng: “Ha! Lúc được hưởng thụ người đẹp thì không nói, lúc xảy ra mạng người cũng chẳng ừ hử gì, bây giờ bản thân sắp ch*t rồi thì mới biết sợ hả?” Người nói lời này là một người đàn ông có tướng mắt tam giác, mặt đầy mỉa mai. Người đàn ông b/éo tức đến n/ổ đom đóm mắt, như thể bị người ta giẫm phải cái chân đ/au vậy, tóm lấy một chiếc ghế định tẩn Mắt Tam Giác. Có người ấn tay cậu ta lại, thế mà lại là Thẩm Nguyệt. Thân hình mảnh mai của cô ta cố gắng kh/ống ch/ế tay của người đàn ông b/éo, cười dịu dàng thân thiện: “Các cậu quên rồi sao? Người làm lo/ạn trật tự trò chơi sẽ phải chịu ph/ạt đấy.” Nghĩ tới trạng thái ch*t khủng bố của mấy người trước, người đàn ông mới buông ghế ra, nhìn Thẩm Nguyệt với ánh mắt sâu xa. “Hồ ly tinh…” Một bên khác truyền tới tiếng mắ/ng ch/ửi, Ngô Phán phỉ nhổ vào Thẩm Nguyệt với dáng vẻ không sợ sệt gì. Thẩm Nguyệt lại chẳng hề bận tâm. Tôi quan sát một màn này, cùng trạng thái tinh thần của những người xung quanh, cố gắng tìm ra được người đáng nghi. Trưởng nhóm kia, có lẽ cũng đang ẩn nấp trong số chúng tôi.