Chương 8
Trò chơi vẫn chưa kết thúc thì lại có tin nhắn trong nhóm rồi.
“Chúc mừng những người thắng cuộc trong vòng thứ nhất - “Nói Thật Lòng” của chúng ta. Sau đây, trò chơi sẽ được tiếp tục!”
“Mọi người hãy tự lập nhóm, hai người một nhóm, mỗi người sẽ chỉ ra tội á/c đối phương đã làm với Thẩm Mai. Ai không nói ra được trước thì người đó thua và sẽ phải ch*t.”
1. Không được nói dối.
2. Không được cố gắng rời khỏi đây.
3. Không được làm lo/ạn trật tự của trò chơi.
Tôi sững người ngồi bệt lên ghế, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Dựa theo quy tắc này thì trong vòng tiếp theo của trò chơi, mười một người, chỉ có thể sống một nửa, trừ trưởng nhóm ra thì cũng chỉ còn 5 người được sống thôi.
Tôi sẽ phát đi/ên mất thôi, như thể trên cổ đang bị kề một con d/ao, không biết lúc nào bản thân sẽ phải ch*t.
Nhìn tình hình trước mắt các bạn học cũ lo/ạn đến mức gà bay chó sủa, tôi cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh.
Mười năm trước, tôi thu được cả danh lẫn lợi.
Mười năm sau, tôi công thành danh toại, lên như cá gặp nước.
Sao tôi có thể ch*t ở đây được chứ?
Ở vòng này, việc chọn được một bạn cặp đúng là rất quan trọng.
Người nào mà tôi biết được càng nhiều bí mật thì càng có lợi cho tôi.
Tôi nhìn vào thẩm Nguyệt, may là ánh mắt dịu dàng như nước của cô ta cũng nhìn về phía tôi.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã chọn xong bạn cặp rồi, từng đôi lần lượt lên bục.
Mọi người đều không có động tĩnh gì, tôi từng là lớp trưởng nên đương nhiên sẽ lấy mình làm gương, đối thủ của tôi – Châu Thường cùng lên bục với tôi.
Đúng vậy, tôi không chọn Thẩm Nguyệt.
Tôi chọn người đã từng là bạn cùng bàn của mình hồi Đại học, Châu Thường.
___
Người đàn ông trước mắt này từng là người bạn thân xưng huynh gọi đệ với tôi.
Mười năm trôi qua, chúng tôi rất ăn ý mà c/ắt đ/ứt liên lạc với nhau.
Dáng vẻ cậu ta cũng thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Vẻ ngoài trước kia vốn đã đẹp trai ngời ngời, bây giờ lại có thêm mấy phần phong vị thành thục của ông chú trung niên.
Cậu ta nhìn tôi, để lộ ra một nụ cười thoải mái, giơ tay ra với tôi: “Đã lâu không gặp, lão đại.”
Đây là thứ hạng được xếp trong ký túc xá của chúng tôi.
Tôi là lão đại, cậu ta là lão tam.
Nhưng hôm nay chúng tôi phải đối đầu á/c ý với nhau, anh ch*t tôi sống.
Tài khoản có hình đại diện bông hoa hồng đen đúng là có trái tim đen tối.
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, chúng tôi buộc phải ngầm quyết định được thắng thua.
“Lão đại, cậu là lớp trưởng, tính cách ôn hòa, làm việc cẩn thận, luôn quan tâm đến đại cục…”
Lão tam đang khen tôi, đột nhiên nội dung lại thay đổi: “Nhưng mà cậu cũng là một người giả tạo. Lúc ở ký túc xá, chúng tôi bàn luận về các cô gái, bàn đến Thẩm Mai thì cậu cũng chưa bao giờ ngăn chúng tôi lại, cậu sợ đắc tội chúng tôi.”
Tôi không nói nhiều như cậu ta, chỉ nói thẳng: “Ngày nào cậu cũng cầm ảnh của Thẩm Mai để làm chuyện mờ ám.”
Không cần nói quá rõ nhưng ai cũng hiểu tôi có ý gì.
Mặt lão tam đanh lại: “Cậu chân đạp hai thuyền. Lúc đó cậu qua lại với Thẩm Nguyệt nhưng vẫn nói chuyện thân mật với Thẩm Mai!”
“Cậu đã phát tán video về Thẩm Mai.” Tôi cắn răng nhớ lại.
“Cậu đã tán tỉnh Thẩm Mai!” Lão tam cười gằn á/c đ/ộc.
Tôi hít sâu một hơi, “Video của Thẩm Mai là do cậu quay.”
Lão tam hoảng lo/ạn, cậu ta chớp mắt, cố gắng nhớ lại, cuối cùng bắt đầu bịa chuyện: “Cậu làm Thẩm Mai có th/ai…”
“Cậu nói dối.” Tôi ngắt lời cậu ta, lạnh nhạt nói, “Trong số những tên xâm hại Thẩm Mai có cả cậu.”
Bóng đèn màu trắng trong phòng học đột nhiên chớp nháy.
Sắc trời bên ngoài không biết tại sao cũng tự nhiên tối đi, gió buổi tối vào mùa hạ cũng mang theo sự âm u lạnh lẽo.
Châu Thường ngây ra, cậu ta không nói ra được câu nào nữa, chỉ run run tay, chỉ về phía tôi.
Cậu ta thua rồi.
Tôi thở phào một hơi, nhìn cậu ta từ từ cúi xuống, ôm lấy thân dưới.
Một dòng m/áu đậm đặc chảy ra.
Chúng tôi trơ mắt nhìn Châu Thường ch*t trước mắt mình, không làm được gì.
Người đàn ông b/éo ngồi ở phía trước cũng phát run.
Cậu ta cũng tham gia vào tội á/c này.