Chương 11
Trời tối dần.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi ngồi ở trên ghế bị người lay tỉnh.
Người tới nói: "Thiếu gia bảo tôi đón cô về nhà.”
Tôi hẳn là còn mơ ngủ, căn bản không nghĩ nhiều, liền cùng người đó lên xe.
Cho đến khi cửa xe khóa lại, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Trên ghế phụ lại còn ngồi một người đàn ông, nếu như là tài xế Lâm gia, tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm nhỏ này.
Tôi lập tức quát lớn: "Mau thả tôi xuống.”
Nhưng tài xế phía trước tựa hồ giả đi/ếc không nghe thấy, một cước đạp chân ga .
Lúc này, người đàn ông trên ghế phụ quay lại, cười vẻ mặt bỉ ổi.
“Lâm tiểu thư đừng sợ, chúng tôi sẽ không lấy tính mạng của cô, chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút thôi.”
Tôi trong nháy mắt liền sáng tỏ.
Xem ra cho dù tôi thay đổi một ít thiết lập, nội dung câu chuyện căn bản vẫn theo hướng của cốt chuyện mà phát triển.
Thậm chí còn sớm hơn.
Trong nguyên tác, hai người này là do anh em ngốc nghếch của tôi phái đến, mục đích là để cho bọn họ tới dạy dỗ tôi.
Có trách thì trách người đàn ông của Lâm Tâm, cô ta chỉ cần vài ba câu có thể làm cho tất cả nam chính phát đi/ên, thậm chí đến mức gi*t người.
Trước mắt, tôi chỉ có thể tự c/ứu mình.
Bọn họ lái xe đến một nơi hẻo lánh rồi dừng lại.
Trên mặt hai người đó đều là biểu tình đói khát.
“Lâm tiểu thư, chúng tôi cam đoan sẽ làm cho cô rất vui vẻ.”
"Đúng, chúng tôi sẽ chiếu cố cô thật tốt."
“Chờ một chút. "Tôi giơ tay ngăn lại, phát ra khảo vấn linh h/ồn với bọn họ: "Các người đoán vì sao ta lại phải sợ hãi?”
Hai người trước mặt liếc nhau, chậm chạp một lát.
Một người trong đó cười cười, nói: "Tôi đoán, cô chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn rất chờ mong, đúng không Lâm tiểu thư?"
Thật là nhịn không được mà, chúng bây chuẩn bị ch*t đi.
Ngay khi tôi chuẩn bị thi thố tài năng, phía sau đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng.
Một chiếc xe ba bánh rá/ch nát cứ như vậy lái tới, vững vàng dừng ở trước mặt chúng tôi.
Tiếp theo, Bùi Trang từ trên xe bước xuống.
Hắn hướng về phía tôi vẫy vẫy tay nói: "Hi, thật trùng hợp.”
Tôi x/ấu hổ cười: "Thật là trùng hợp.”
“Hai người đang chơi trò gì? Tôi có thể gia nhập cùng không? "Bùi Trang hỏi.
Trong lòng tôi lộp bộp một chút, hai người thì tôi còn có chút tự tin là thắng, ba người thật đúng là không dễ đối phó.
Hai người kia vừa nghe, càng hưng phấn.
“Có thể thì có thể, nhưng mọi việc đều có trước có sao, ngươi đưng sang một bên chờ đi.”
Tôi nhắm mắt lại.
Ch*t đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Ngay khi bọn họ muốn chạm vào tôi, Bùi Trang đang đứng một bên không biết từ nơi nào rút ra một cây thiết côn rắn chắc, hướng về phía đầu của bọn chúng mà giáng xuống.
Trên con đường tối đen, một trận gào khóc thảm thiết.
Tôi không quên thêm chút không khí, "Kêu đi, kêu lớn tiếng một chút, dù sao ở đây cũng không có ai.”
“Lâm tiểu thư tha mạng, bọn tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
"Là anh trai cô bảo bộn tôi tới, đừng đ/á/nh nữa..."
Đợi đến khi Bùi Trang đ/á/nh mệt, hai người kia chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Bùi Trang hai tay chống eo thở dốc, "Hay là đến lượt cô đi?”
Vốn Bùi Trang không đến, tôi cũng có biện pháp đối phó bọn họ.
Tôi cũng không phải là Lâm Nhiễm tay trói gà không ch/ặt, tôi từng học qua Tán thủ*, phòng thân cơ bản cũng không thành vấn đề.
*Tán thủ (tên tiếng Anh: Sanshou): võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội
Nếu không tại sao Tống Hiên lại nằm trong bệ/nh viện.
Nhưng không thể không nói, cảm giác có người ra mặt giúp đỡ cũng không tệ lắm.
Tôi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe của hai người bọn họ ra khỏi túi, dùng sức ném xuống chân núi.
“Núi cao trùng trùng lại còn hoang dã, các ngươi bảo trọng nhá.”
Sau đó ngồi lên xe ba bánh của Bùi Trang.
Gió đêm có chút lạnh, Bùi Trang cởi áo khoác của mình đắp lên người tôi.
“Xe này của tôi không thể so với xe con, không có điều hòa, vẫn không thể che gió che mưa, cô cố gắng chịu một chút nhé.”
Hắn ôn nhu cười, trái tim nhỏ bé của tôi lại không ngừng đ/ập thình thịch.
Trên quần áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, tôi khép vạt áo lại, lắc đầu nói:
“Tôi lại cảm thấy rất tốt, thật đó.”
Hình như có chút x/ấu hổ?