Chương 14

Đang cập nhật
Cập nhật:
Sau khi ngh i ệ m t h i, ta đậy nắp q u a n t à i lại, tiếp tục xúc đất lấp hố lại. Lúc này, Lăng Vân và Chu Cẩn đang ở bên cạnh bàn luận về vụ án. "Trịnh Tú Tài là bị tr/a t/ấn đến chớc? Thật đ/ộc á/c! V ế t t h ư ơ n g trên chân rõ ràng như vậy, tại sao Trần Huyện lệnh lại không hề nhắc đến?" "Không chỉ Trần Huyện lệnh không đề cập, mà trong các ghi chép ngh i ệ m t h i tại nha môn cũng không có, ngay cả tiểu Đinh, người hầu của cậu ta, cũng không hề nói về tình trạng này." Lăng Vân tỏ ra vô cùng nghiêm túc. "Có lẽ Trần Huyện lệnh có vấn đề gì đó. Chúng ta ở trong Dịch trạm, không thể điều tra được gì." "Chu đại nhân, phiền ngài ở lại Dịch trạm. Ngày mai ta sẽ cáo từ Trần Huyện lệnh, cùng Khương cô nương giả vờ quay về kinh thành, sau đó cải trang bí mật quay lại điều tra vụ án." Chu Cẩn lập tức phản đối. "Làm sao có thể? Lăng huynh, huynh để ta ở đây làm bia đỡ đạn, còn mình thì đi điều tra, vậy công lao này thuộc về ai?" Chu Cẩn cau mày nhìn ta. "Hơn nữa, huynh và Khương Nguyệt cô nam quả nữ đi cùng nhau, sẽ rất bất tiện." Lăng Vân bất lực. "Được rồi, nếu vậy, chúng ta ở lại Dịch trạm, thay phiên nhau ra ngoài điều tra vụ án." Chu Cẩn có thể làm quan ở Đại Lý Tự, đương nhiên không phải là kẻ vô dụng. Nhưng vừa mới đi ra ngoài điều tra hai ngày, hắn đã chịu không nổi. Bởi vì Triệu Viên Viên luôn đi theo hắn, vài bước đã kêu mệt, muốn ăn vặt phải lên trà lâu, hoặc đi m/ua trang sức ở các cửa hàng. "Viên Viên, nàng ngoan ngoãn ở lại Dịch trạm hôm nay đi, tối ta sẽ trở về bên nàng." Chu Cẩn cố gắng dỗ dành, nhưng Triệu Viên Viên không chịu. "Tại sao chứ? Khương Nguyệt mỗi ngày đều đi theo Lăng Vân, Lăng Vân cũng không nói gì. Chúng ta đã là hôn phu hôn thê của nhau, tại sao chàng không cho phép ta đi theo?" "Nàng có thể giống như nàng ấy sao?" "Nàng ta đi cả ngày không hề kêu mệt, làm việc còn hăng say hơn nam nhân. Nàng đi theo lại chỉ thêm phiền toái cho ta!" Chu Cẩn vì không kìm được cơn gi ậ n, gầm lên với Triệu Viên Viên. Những lời trên vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ. Bỗng nhiên ta nhớ đến cảnh tượng lúc chúng ta vừa từ Bắc Yên trở về kinh thành. Lúc đó, ta vẫn như mọi khi, mỗi ngày theo sát sau Chu Cẩn, nhưng Chu Cẩn đã không muốn dẫn ta theo nữa. Ta van nài theo sau y, khi đi leo núi ngoại thành, tay Triệu Viên Viên vô tình bị gai nhọn làm xước da. Lúc đó, cô ta đã khóc, Chu Cẩn vô cùng lo lắng, lấy khăn tay băng bó v ế t t h ư ơ n g cho cô ta, nhỏ nhẹ dỗ dành, nói không leo nữa, dẫn cô ta đi khám đại phu. "Chỉ là một v ế t t h ư ơ n g nhỏ, đợi về thành v ế t t h ư ơ n g lành rồi chúng ta lại tiếp tục đi leo núi." Chu Cẩn quay sang m/ắng ta: "Ngươi có thể giống như nàng ấy sao? Từ nhỏ, Viên Viên đã lớn lên trong nhung lụa, chưa bao giờ chịu khổ. Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, t h ô l ỗ như nam nhân à? Khương Nguyệt, ngươi có thể đừng quấn lấy ta nữa được không, ta thực sự chán gh/ét ngươi!"