Chương 101. Thanh trừng (1)
Ở phía xa của lâu đài có một ngọn đồi nhỏ, trên đó là một trang trại. Tiểu Báo đang nằm trong căn nhà gỗ trên đồi, dán mắt vào ống nhắm, miệng cười tươi nói với Địch Vũ.
"Em thấy chị Tuyết rồi."
Địch Vũ đứng đăm chiêu bên cạnh một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Cảnh Thần.
"Ngô Lạc đang nhốt Tuyết ở lâu đài, những người kia cũng vậy." Sau khi nghe điện thoại, Lâm Cảnh Thần thông báo cho mấy người đang ngồi trong phòng. Bọn họ không thể quay về lâu đài được nữa.
Căn phòng được bật đèn sáng lên, người hầu mang đồ ăn vào phòng cho Hàn Tuyết, giọng nhỏ nhẹ.
"Tiểu thư, cô ăn chút gì đi."
"Để đó đi." Hàn Tuyết vẫn nhìn về cửa sổ, không quay lại.
Người hầu đặt khay đồ ăn trên bàn rồi lui ra. Ngoài cửa phòng có ba người đứng canh, vẻ mặt không hiền lành gì. Sau khi cánh cửa đóng lại, Hàn Tuyết tắt điện rồi tiếp tục đến cạnh cửa sổ. Trong màn đêm xa xăm như lóe lên một tia sáng nhỏ le lói. Lúc này khóe môi cô khẽ nhếch lên. Hàn Tuyết bật đèn rồi bắt đầu đưa tay lên làm thủ ngữ.
"Anh, chị Tuyết ra hiệu rồi, chị ấy vẫn ổn." Tiểu Báo biết được ngôn ngữ ký hiệu, tiếp tục đọc cho Địch Vũ tin nhắn của Hàn Tuyết qua ống ngắm.
Một lát sau, đích thân lão quản gia gõ cửa phòng Hàn Tuyết. Ông đi vào nhìn thấy đồ ăn chỉ vơi một phần ba. Cô đang ngồi dưới sàn dựa vào cạnh giường, gương mặt không biểu cảm không hiểu đang nghĩ gì. Ông đau lòng đến quỳ xuống trước mặt cô , nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt già nua, nhăn nheo.
"Tôi muốn được yên tĩnh suy nghĩ." Hàn Tuyết không nhìn vào mặt Ngô Lạc mà nói.
"Được, nhưng cháu không có nhiều thời gian đâu. Nếu cháu đồng ý thì cháu vẫn là tiểu thư của Bang, vẫn là bảo bối của chú. Chú không để cháu sống mà chịu thiệt thòi gì."
Hàn Tuyết không đáp lại, chỉ khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. Ngô Lạc rời khỏi phòng, căn dặn mấy gã kia phải canh gác cẩn thận. Hàn Tuyết là con át chủ bài của ông ta, tuyệt đối không được xảy ra sơ sót gì.