Chương 105. Ông ngoại

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
Tưởng Kiều vẫn luôn túc trực chăm sóc Đông Trấn thay cho Hàn Tuyết. Những lúc bác sĩ, y tá nghỉ ngơi cô sẽ đến thay họ trông nom ông.     Bên ngoài lâu đài được xây sửa lại nhanh chóng. Triệu Hùng làm việc rất hiệu quả, không hổ danh là trợ lý lâu năm của lão đại.     Lục Tây đang lái xe đưa Lâm Cảnh Thần và Hàn Tuyết đến Hàn gia. Lần này nhờ Cảnh Thần nói với Hàn Trí Hạo đưa quân đội đến giúp Thẩm Bạch nên bọn họ mới đủ sức chống lại Ngô Lạc. Tuy việc ở bang vẫn còn đang rối rắm nhưng Hàn Tuyết phải đến gặp Trí Hạo để cảm ơn.     Mấy ngày nay Hàn gia cũng sốt ruột không kém. Hàn Trí Hạo kể qua tình hình của Hắc bang cho cha mẹ mình nghe. Hồ Minh Nguyệt vừa lo lắng vừa xót xa.     "Con bé vẫn còn nhỏ mà đã phải bắt nó gánh vác những thứ nguy hiểm như vậy."     Biệt thự Hàn gia nằm trong khuôn viên được quân đội cấp riêng. Khu vực này là nơi ở của các cán bộ cấp cao, được bảo vệ rất cẩn mật. Đích thân Hàn Trí Hạo ra đón , chỉ dẫn cho xe của Hàn Tuyết đi vào.     "Anh cả." Hàn Tuyết xuống xe chào Hàn Trí Hạo.     "Con bé này, đã dặn có chuyện là phải gọi cho anh rồi sao." Hàn Trí Hạo lấy tay xoa đầu cô, miệng tuy trách móc nhưng ánh mắt đầy sự quan tâm.     "Mọi việc đã tạm ổn rồi. Anh đừng lo." Hàn Tuyết mỉm cười với Trí Hạo.     Lâm Cảnh Thần đứng bên cạnh gật đầu với Trí Hạo. Chưa kịp vào trong thì Hàn Kiệt cùng Hồ Minh Nguyệt đã đi ra, dáng vẻ sốt sắng.     "Đến rồi sao, mau vào nhà thôi. Bên ngoài trời lạnh."     "Chào Hàn thiếu tướng, Hàn phu nhân." Lâm Cảnh Thần lễ độ chào vợ chồng Hàn Kiệt. Hai người ở lại Hàn gia dùng bữa trưa xong mới xin phép ra về. Hồ Minh Nguyệt rất muốn giữ Hàn Tuyết ở lại với mình nhưng không thể. Hàn Tuyết lưu luyến nhìn mọi người trước khi lên xe.     "Khi nào mọi việc trong Bang ổn định cháu sẽ thường xuyên về nhà hơn."     Chiếc xe xa dần, Hàn Triết vẫn đứng ngoài sân, ánh mắt xa xăm. Trước khi quay vào nhà, ông mới buông ra một câu.     "Tên Đông Trấn đúng là đồ vô dụng. Để con bé phải chịu khổ."     Vợ chồng Hàn Kiệt im lặng, không dám ý kiến gì.