Chương 107. Hàn Tuyết, có ổn không?

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
Trong phòng VIP của sòng bạc, Địch Vũ ngồi hút thuốc cùng Trạch Giang.     "Tôi chỉ mong có được một đứa con trai như cậu." Trạch Giang quan sát Địch Vũ qua làn khói thuốc, anh như phiên bản khi trẻ của lão Trạch, có ngông cuồng, có phóng khoáng.     "Vậy chú lấy vợ rồi sinh con là được rồi." Địch Vũ thoải mái gác chân lên bàn.     "Trong thế giới này điều đó quá xa xỉ với tôi." Trạch Giang nhếch môi cười khẽ.     Chợt điện thoại của Địch Vũ rung lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình anh liền bật dậy.     "Tôi phải đi đây."     “Nhớ cẩn thận.” Trạch Giang phất tay chào.     Địch Vũ ra ngoài ra lệnh ngay cho Tiểu Báo.     "Tập trung toàn đội."     Chiếc xe của Alex tung vào hành lang bên đường liền dừng lại. Anh ta thấy hai gã đang tiến đến gần liền nhanh chóng tháo dây an toàn, rút súng ra bắn vào tên gần nhất. Tên còn lại toan bắn lại nhưng không nhanh bằng Alex, hắn gục xuống dưới phát đạn của anh. Alex định chạy đến xe của Hàn Tuyết nhưng mấy gã khác nhảy xuống xe bắn xối xả về phía anh.     Trong chiếc xe bị lật ngửa, Hàn Tuyết bị chấn động không nhẹ, đầu óc còn mơ màng thì nghe hàng loạt tiếng súng bên ngoài khiến cô giật mình. Trong lúc mấy tên đồng bọn đang bắn Alex thì có một tên đi về phía ghế lái của Hàn Tuyết kiểm tra. Hắn thấy một bóng người nằm gục chỗ ghế lái, vừa cúi xuống thì bị một viên đạn ghim thẳng ngay ngực, đổ gục xuống. Hàn Tuyết lấy hết sức bò ra khỏi xe, sau đuôi xe của cô đang bốc cháy dữ dội. Hàn Tuyết vừa bắn vừa lùi dần về phía Alex. "Tỉnh ... tỉnh thật rồi ... lão đại tỉnh rồi ..." Tưởng Kiều mừng rỡ toan chạy ra ngoài gọi người nhưng ông đã nắm lấy tay cô cản lại.     "Không được ... cho người khác biết ... tôi đã tỉnh ... đến đây kể lại mọi chuyện trước đã ..." Đông Trấn gương mặt hốc hác nhưng có vẻ tinh thần lại rất tỉnh táo.     Thời gian Đông Trấn bị bất tỉnh, thỉnh thoảng trong tiềm thức ông vẫn cảm nhận được tiếng nói, hoạt động xung quanh. Khi Hàn Tuyết thì thầm tâm sự bên cạnh, Đông Trấn nghe được tất cả nhưng cơ thể ông không thể phản ứng, tâm trí như bị một tảng đá to lớn đè nặng. Đến lúc này khi nghe tin về Hàn Tuyết, Đông Trấn mới tỉnh lại.