Chương 108. Bí mật

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
Triệu Hùng lái xe chạy thẳng đến bệnh viện. Ông vừa đến cửa thì thấy Địch Vũ đang bế Hàn Tuyết trên tay đi ngược ra lại, vẻ mặt không thể tồi tệ hơn. Những người trong đội ai cũng im lặng. Vết thương trên đầu Hàn Tuyết khá nặng, tuy được băng bó nhưng máu vẫn rỉ ra thấm vào miếng băng gạc, chưa kể khắp người đầy những vết thương lớn nhỏ khác. "Cô ấy nói nếu có chết thì chết ở lâu đài." Địch Vũ nói rồi tiếp tục bế Hàn Tuyết ra xe. Triệu Hùng gương mặt bàng hoàng , lặng lẽ đi theo. Khi đoàn xe của Địch Vũ về đến lâu đài thì nghe tiếng trực thăng ầm ĩ khuấy động trên bầu trời. Tưởng Kiều ngạc nhiên bước ra xem thử. Từng toán sát thủ từ trên nhảy xuống bãi cỏ bên dưới. Cô liền hét lên. "Có địch." Tiểu Hổ chạy ra quan sát tình hình. Đàn em còn lại của Hắc Bang và người của biên giới lập tức vào vị trí sẵn sàng chiến đấu. Địch Vũ nhanh chóng bế Hàn Tuyết vào phòng Đông Trấn, đặt cô nằm an ổn trên ghế sô pha. "Tôi sẽ bảo vệ nơi này giúp em." Anh nói rồi xoay người đi ra, chỉ đạo đội Báo Đen đối phó với đám sát thủ kia. Lúc này máy bay của Lâm Cảnh Thần đã quay lại Đế Đô. Đội Ảnh Đường được tập hợp chờ sẵn ở sân bay. Anh vừa xuống lập tức xuất phát về hướng lâu đài. Toán sát thủ này đáng sợ hơn rất nhiều. Bọn chúng đều được huấn luyện chuyên nghiệp, phối hợp chiến đấu thành thục. Điều kỳ lạ là dường như những kẻ này nắm rất rõ địa thế của lâu đài. Đội biên giới lẫn Báo Đen phải tập trung đối phó hết sức lực.1 Mọi người ở bên ngoài vất vả chống đỡ , ngay cả Tưởng Kiều cũng chạy ra hỗ trợ Địch Vũ. Trong căn phòng của Đông Trấn lại rất yên tĩnh như không bị ảnh hưởng gì bởi sự ồn ào bên ngoài. Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, một dáng người quen thuộc bước vào, đứng trước giường của Đông Trấn, đút hai tay vào túi, dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn người đàn ông đang nằm trước mặt.