Chương 110. Mừng cho chúng ta vẫn còn sống
Đông Trấn sau khi được các bác sĩ kiểm tra xong nhất quyết không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi. Trạch Giang đành cho ông ngồi xe lăn, đẩy đến trước cửa phòng cấp cứu của Hàn Tuyết. Lâm Cảnh Thần lặng lẽ ngồi chờ ở băng ghế.
"Cậu là con trai của Lâm Tuấn?" Đông Trấn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Anh ngước lên nhìn ông rồi dạ một tiếng.
"Lão Lâm vẫn khỏe chứ?"
"Ông ấy vẫn khỏe."
"Chờ con bé khỏe lại thì mời ba mẹ của con đến đây nói chuyện với ... ba." Đông Trấn hắng giọng.
Lâm Cảnh Thần thoáng ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì Đông Trấn đã cướp lời.
"Chẳng phải đã gọi ba rồi sao? Giờ ngạc nhiên gì chứ?"
Lúc ông nằm trên giường đã nghe Hàn Tuyết và Lâm Cảnh Thần tâm sự, còn gọi là ba. Bây giờ tỉnh lại cứ thuận theo như vậy mà gọi. Đứa con rể này ông rất thuận mắt, lại là con của người bạn năm xưa, chẳng có lí do gì phải chần chừ nữa.
Tưởng Kiều sau khi được kiểm tra vết thương liền đến ngồi cùng với Đông Trấn. Thẩm Bạch đứng một bên. Cuối cùng bác sĩ cũng đẩy cửa đi ra, vừa thấy bác sĩ mấy người đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt nôn nóng. Vị bác sĩ vội vàng trấn an.
"Tình hình cô ấy đã ổn định. Không có gì đáng lo. Do bị va chạm nhưng không được xử lý ngay, kéo dài thời gian dẫn đến sức khỏe suy kiệt. Giờ cố gắng nghỉ ngơi tốt sẽ nhanh hồi phục."
Hàn Tuyết và Đông Trấn cùng được đưa lên khu VIP. Lâm Cảnh Thần ngồi tỉ mỉ thoa thuốc trên mấy vết thương ngoài da cho cô. Đến trưa ngày hôm sau Hàn Tuyết mới tỉnh lại. Cô mơ màng mở mắt thấy ngay gương mặt quen thuộc đang kề bên.
Hàn Tuyết đón lấy ly rượu từ tay Tưởng Kiều giơ lên.
"Mừng cho chúng ta vẫn còn sống."1