Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen

Black Caramel
Cập nhật:

Chương 74. Đi leo núi ngắm cảnh thôi!

Trước khi lên trực thăng, Hàn Tuyết quay lại nhìn Tưởng Kiều vẫn im lặng nãy giờ. Cô dang tay ra, Tưởng Kiều nhào vào ôm lấy Hàn Tuyết, giọng thì thầm. "Chị sẽ cố gắng điều tra thật nhanh. Em phải cẩn thận đấy." Đến khi chiếc trực thăng nhỏ dần trên bầu trời Đông Trấn mới quay lại lâu đài. Tưởng Kiều lặng lẽ đi bên cạnh. Từ xa những dãy núi tuyết dần xuất hiện trong tầm mắt. Luồng không khí lạnh buốt phả vào mặt mọi người. Trên cao Hàn Tuyết có thể thấy vài dãy nhà quen thuộc nằm ở sườn núi. Chiếc trực thăng chầm chậm đáp xuống bãi đất trống gần mấy dãy nhà. Một cậu thanh niên trẻ tuổi như đang đứng chờ. Đợi chiếc trực thăng vừa đáp hẳn xuống cậu ta liền chạy đến đưa tay đỡ lấy Hàn Tuyết bước xuống, miệng cười rất tươi, lộ ra chiếc răng khểnh. "Chào mừng tiểu thư trở về." "Bùi Quý, nhìn cậu ở đây có vẻ rất tốt. Thẩm Bạch nuôi không tệ." Hàn Tuyết mỉm cười nhìn Bùi Quý. Bùi Quý nhanh chóng dẫn ba người vào trong khu nhà. Vừa đến sân, mọi người đang xôn xao, ồn ào chợt im phăng phắc khi thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đi vào. Lúc này có người đánh rơi đồ trên tay xuống đất kêu loảng xoảng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. "Còn không mau chào tiểu thư." Bùi Quý hắng giọng. Tất cả dường như vỡ òa, trong đám người có giọng hét lên thật to. "Đại tiểu thư trở về rồi ... tiểu thư về thật rồi..." Trong mấy căn phòng, hàng loạt người túa ra ngoài sân, có người còn không tin vào mắt mình dụi dụi mấy cái. Hàn Tuyết vẫn đứng giữa sân, nở nụ cười thật tươi, nhìn qua hết thảy mọi người. Địch Vũ chụp lấy cái Balo đầy súng đạn bên trong, khóe môi nhếch lên. "Đúng là không hổ danh xưởng vũ khí." Anh ta lấy một cây súng ngắn đưa cho Lục Tây. Hai người kiểm tra kỹ càng rồi gật đầu với Hàn Tuyết. Cô cúi người xuống bàn của Thẩm Bạch tìm cái gì đó, không lâu rút ra một cây súng mạ vàng rất đẹp đút vào bên hông. "Đúng là thói quen cũ không thay đổi." Hàn Tuyết căn dặn Bùi Quý giúp mấy người lính băng bó vết thương. Ra ngoài đã có người lái một chiếc xe jeep đến chờ sẵn, thấy Hàn Tuyết đi ra liền đưa chìa khóa cho cô. "Tiểu thư nhớ cẩn thận." "Nói với Thẩm Bạch nếu đến tối chưa thấy tôi trở về thì hãy đi tìm." Hàn Tuyết nhảy lên ghế lái, Địch Vũ ngồi ghế phụ, Lục Tây ở phía sau. "Đi thôi, để tôi đưa hai anh leo núi ngắm cảnh một chuyến." ———————