Chương 90. Hàn gia

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
Trịnh phu nhân dẫn Hàn Tuyết đến giới thiệu với Trịnh Hân. "Con gái, đây là Hàn tiểu thư." Trịnh Hân quay lại nở nụ cười xinh đẹp định lên tiếng chào nhưng cô đã tròn mắt kinh ngạc. "Là cô sao?" Hàn Tuyết cũng bất ngờ không kém, thì ra cô gái mà cô giúp đỡ lúc sáng lại là tiểu thư Trịnh gia. "Thật là trùng hợp. Chúc cô sinh nhật vui vẻ." Hàn Tuyết mỉm cười rồi đưa món quà đang cầm trên tay cho Trịnh Hân. "Mẹ, chính cô ấy là người đã giúp đỡ con khi bị cướp mà con đã kể cho mẹ nghe đấy." Trịnh Hân không giấu sự vui mừng và háo hức khi gặp lại Hàn Tuyết. "Vậy chúng ta thật sự có duyên rồi. Con cháu Hàn gia thật khiến người ta phải ngưỡng mộ." Trịnh phu nhân nhìn sang Hồ Minh Nguyệt cười hiền hoà. Bà nắm tay Minh Nguyệt sang chỗ mấy phu nhân khác nói chuyện, để lại không gian cho Trịnh Hân và Hàn Tuyết được thoải mái. "Hàn Tuyết, chị gọi em là Tuyết nha. Em cứ gọi chị là Hân Hân, không cần phải gọi là Trịnh tiểu thư đâu." Trịnh Hân khá cởi mở, gần gũi, cô lấy một ly champagne đưa cho Hàn Tuyết. Nói chuyện được một lát Trịnh Hân phải rời đi để tiếp tục chào khách. Hàn Tuyết đứng vào một góc , nhâm nhi ly rượu, ngắm nhìn khung cảnh xa hoa. "Chán quá phải không?" Hàn Trí Hạo từ khi nào đã đến bên cạnh Hàn Tuyết. Quả thật cô không hứng thú với những bữa tiệc như thế này. Hàn Trí Minh thì đang bị các cô gái bao vây, vẻ ngoài thư sinh, điển trai của anh rất dễ thu hút phụ nữ. "Tiểu thư này, cô thật nực cười. Tôi là anh trai của con bé, cho nó ôm đùi tôi đến đây thì có gì sai?" Hàn Trí Hạo nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ, buông ra một câu. Hồ Minh Nguyệt đứng cách đó không xa, nghe thấy Hàn Tuyết bị bêu xấu, bà không khỏi tức giận nhanh chóng đến cạnh cô. "Ai nói con cháu Hàn gia chúng tôi phải nhờ đến đàn ông mới được ở đây?" Trịnh phu nhân thấy tình hình căng thẳng vội vàng lên tiếng. "Cố phu nhân hình như hiểu lầm phải không? Đây là Hàn tiểu thư của Hàn gia ở Đế Đô." "Hàn gì chứ? Hàn ... Hàn gia ... Đế Đô ..." Mẹ của Cố Giai Ý như nhớ ra điều gì chợt sững người. Tuy bà ta chưa bao giờ được gặp nhưng danh tiếng của Hàn gia thì ai cũng biết. Mặt bà ta trắng bệch không còn giọt máu. Cố Giai Ý hoảng hốt lay tay bà. "Mẹ ... mẹ sao vậy?" ——————— Bây giờ t/g chỉ ước được ở một nơi yên tĩnh, chill chill để cảm hứng sáng tác nó tự đập vào mặt mình 🥲