Giọng Cao Nghi mặc dù suy yếu, nhưng Lý quý phi và Phùng Bảo nghe ra thì lại đang rõ ràng nghi vấn tính hợp pháp của di chiếu họ tuyên đọc. Nhưng mà trước khi chưa có triệt để hàng phục Mạnh Hòa thì tuyệt đối không thể thả ra, bằng không để hắn nói một câu lung tung là có thể muốn cái mạng già của họ rồi.
Nhưng mà họ đã sớm phòng bị Cao Củng sẽ lấy việc Mạnh Hòa không có mặt để nói chuyện, cũng thương lượng đối sách được rồi, mặc dù hiện tại Cao Củng đổi thành Cao Nghi, nhưng vẫn theo phương bốc thuốc là được.
Chỉ thấy Lý quý phi mắt đỏ hoe, thoáng nhào vào người Long Khánh hoàng đế, nước mắt giàn giụa khóc lóc kể lể:
- Hoàng thượng a hoàng thượng, ngài tỉnh lại đi, không thể bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta như thế được, bảo chúng ta sống thế nào đây!
Giọng điệu này nghe cứ như có cảm giác cô nhi quả phụ bị người ta bắt nạt vậy.
Có lẽ bị tiếng khóc này quấy nhiễu, Long Khánh hoàng đế đột nhiên ưỡn người lên, hai tay bắt lung tung.
Lý quý phi hãi quá hét lên một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, Phùng Bảo cũng chân mềm oặt, liền quỳ trên mặt đất, hai hàm răng run cầm cập. Nếu như hoàng đế tỉnh lại thì chỉ có một kết quả, đó chính là sao cửu tộc!
Ngay sau đó, liền nghe Long Khánh vang lên tiếng đàm trong cổ họng, sắc mặt nghẹn đến tím tái, sau đó giãy đành đạch trên giường, tay chân co rút liên hồi.
- Mau truyền thái y!
- Mau cứu hoàng thượng!
- Lập tức cứu người!
Tiếng kêu la làm hỗn loạn cả tẩm cung. Lúc này, chợt nghe Trương Cư Chính lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng đang được cứu trị, mời nhị vị nương nương, chư vị đại nhân bảo trì an tĩnh!
Lời này có tác dụng hơn bất cứ cái gì, còn chưa nói hết thì tiếng khóc bên trong tẩm cung đã đình chỉ. Cao Nghi chỉ phải thất vọng lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Phùng Bảo thấy thế trong lòng thầm khen, quả nhiên là cao thủ a! Lý quý phi cũng khóc thút thít âm thầm đưa ánh mắt cảm kích thoáng nhìn qua Trương Cư Chính.
Đạt được loại cơ hội tốt này, Phùng Bảo tự nhiên sẽ không bỏ qua, hắn cũng không nhìn Cao Nghi, liền cao giọng nói:
- Trương các lão nói không sai, tất cả lấy việc cứu trị hoàng thượng làm trọng, mời chư vị các lão tạm thời trở lại, có chuyện gì thì ngày sau chúng ta lại nói.
Nói xong liền bĩu môi, ý bảo hai thái giám nâng Cao Củng đang nằm khóc đến bất tỉnh trước tháp trước đứng dậy, vội vàng đưa ngoài. Trương Cư Chính tiến lên thay cho một tiểu thái giám đỡ cánh tay trái của Cao Củng. Trương Tứ Duy thấy thế, lập tức đỡ lấy cánh tay phải. Hai người đỡ lấy Cao các lão bi thương từ từ lui ra ngoài.
Thẩm Mặc thấy thế, ánh mắt bình tĩnh nhìn chung quanh một lần, sau đó cũng rời khỏi tẩm cung.
*******
Đi ra khỏi Càn Thanh cung, Thẩm Mặc nghe được phía sau vang lên tiếng quát khẽ đầy tức giận:
- Thứ phụ đại nhân!
Thẩm Mặc dừng bước, không quay đầu lại, nhưng nghe giọng đã biết là Cao Nghi.
Cao Nghi chống trượng đi tới trước người y, hai mắt như phun hỏa nhìn y nói:
- Có phải cổ họng ngài có khó chịu gì không?
"..." Thẩm Mặc lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
- Vậy vì sao từ đầu đến cuối không nói lấy được một lời!
Cao Nghi không thể lý giải biểu hiện tiêu cực của Thẩm Mặc, ngay cả con ma bệnh vai phụ như hắn cũng có thể nhìn ra chuyện ngày hôm nay đầy sơ hở, quá không hợp với lẽ thường. Hắn không tin người thông minh tuyệt đỉnh như Thẩm các lão có thể không phát giác.
- Ta có thể nói cái gì? - Thẩm Mặc cười cay đắng: - Nói cái gì cũng vô dụng thôi.