- Đại nhân, cục diện này ai cũng không nguyện thấy được, nhưng đã như vậy rồi, còn muốn động Phùng Bảo thì quá không sáng suốt!
Thấy Thẩm Mặc ngậm miệng vẫn không nói lời nào, Vương Dần vẻ mặt lo lắng nói:
- Cao lão sợ là sắp ngộ bất hạnh rồi. Tương lai không quản ai nắm quyền thì đều phải hợp tác chặt chẽ cùng trong cung. Hiện tại Trương Thái Nhạc đã vượt lên trước, nếu ngài không hành động, có thể sẽ bị hắn vượt qua mất!
- Ngươi bảo ta hợp tác với hung thủ hại chết hoàng đế? - Thẩm Mặc dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Vương Dần.
Mặc dù trời còn nóng, nhưng bị Thẩm Mặc vừa nhìn, Vương Dần vẫn không khỏi lạnh cả sống lưng:
- Ngài có chứng cứ sao?
- Sẽ có. - Thẩm Mặc buồn bực hừ một tiếng.
- Đó chính là vẫn chưa có. - Vương Dần thở hắt một hơi: - Mà cho dù có thì có ích lợi gì chứ? Động vào Phùng Bảo chính là động Lý quý phi, thái tử đã 10 tuổi, nói nhỏ không nhỏ đâu...
- Vì không đắc tội với hoàng đế tương lai thì phải có lỗi với hoàng đế hiện nay sao! - Thẩm Mặc đấm mạnh một cái lên bàn đá, chấn cho ly trà nghiêng ngả, vô cùng phẫn uất nói: - Người sao có thể nịnh bợ như thế được!
- Sao ngài biết như vậy thì nhất định có lỗi với Long Khánh hoàng đế? - Vương Dần không thua kém chút nào, đối chọi gay gắt: - Hiện nay đã đến thời khắc hấp hối, ta nghĩ điều hắn muốn nhìn thấy nhất định vẫn là nội ngoại hoà thuận, cùng phụ tá thái tử, tiếp tục xây dựng giang sơn Đại Minh hưng thịnh hơn...
Dừng một chút, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Mặc nói:
- Mà không phải là tìm ra chân tướng, báo thù cho hắn, làm cho hoàng đế tương lai không có mẫu thân, làm cho Đại Minh tương lai không có lương đống! Đương kim hoàng thượng là người nhân từ trăm năm mới thấy, hắn nhất định không muốn thấy ngài vì hắn báo thù, cuối cùng liều cả cái mạng của mình...
". . ." Lời này đã đánh trúng chỗ yếu hại của Thẩm Mặc, khiến hắn đầy lửa giận mà không thể phát tiết, cả người đang khẽ run lên.
Trên thực tế, từ khi thấy hoàng đế hấp hối nằm ở Càn Thanh cung, Thẩm Mặc liền chìm đắm trong phẫn nộ và bi thương. Nếu như trước đó có người nói tình cảm của y đối với một hoàng đế thâm hậu như vậ nhất định sẽ cười khẩy. Năm đó Gia Tĩnh hoàng đế đối với y cũng rất tốt, sau khi băng hà nhưng y chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nhưng mà tao ngộ của Long Khánh lại làm cho Thẩm Mặc rõ ràng cảm nhận được, cái gì gọi là đau tận nội tâm. Thì ra không biết từ lúc nào, địa vị của vị hoàng đế này ở trong lòng y đã quan trọng như vậy, đây là trung quân ái quốc sao? Là đang lo lắng cho tương lai của đế quốc sao? Cũng không phải.
Mà là chân tâm hoán chân tâm. . . Long Khánh hoàng đế Chu Tái Hậu, mặc dù cả đời háo sắc lười biếng, tầm thường vô vi, nhưng hắn có tấm lòng chân thành thiện lương có một không hai trong lịch đại hoàng đế. Từ ngày tiếp nhận Thẩm Mặc, hắn coi như là thân tín, coi Thẩm Mặc là bằng hữu tin cậy nhất, ỷ lại y, tín nhiệm y. Lại cho y tự do và tín nhiệm lớn nhất, để y đi kiến công lập nghiệp, mãi đến sau khi bệnh nặng, vẫn không để y phải chịu oan ức, mà nhọc lòng làm an bài. . . Rất khó khiến người tin tưởng, một hoàng đế lại chân thành với người ngoài như vậy, nhưng cho dù hắn giả bộ, nhưng giả bộ cả đời thì cũng chính là sự thật.
Con người không phải là sắt đá, sao có thể vô tình? Năm này qua năm khác, ngày qua ngày, coi như là tảng đá cũng có thể nóng lên.