Chương 947: Đại chính biến - Bộ bộ kinh tâm(2)

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Từ trước đến nay nào có đại nội tổng quản khi lên đài mà không phải từ trên xuống dưới trong cung đổi lại một lần, đổi người cũ của tiền nhiệm thành tâm phúc của mình, hiện tại Phùng Bảo lại làm ngược lại, trong nhất thời làm an lòng nhân tâm, nhất là người của Mạnh Hòa ngày xưa, tất cả đều cảm động đến rơi nước mắt, ca công tụng đức, coi hắn trở thành tổ tông thật. Bởi vì hôm nay đã muộn, lại là trong lúc quốc tang, không thích hợp tụ tập quá lâu, thấy thu hoạch nhân tâm cũng được rồi, Phùng Bảo liền bảo họ giải tán. Đợi khi không có ngoại nhân rồi, tùy đường thái giám liền hầu hạ Phùng Bảo cởi đồ tang xuống, cởi giày, lau người, thay một bộ đạo bào tơ lụa. Nói đến thì mấy ngày nay quả thực Phùng Bảo cũng mệt gần chết, quốc tang và lễ đăng cơ thật ra có hơn phân nửa là tiến hành trong cung, chi phí bài biện, lễ nghi quy chế, tất cả đều là hắn tự mình trông coi, còn có liên hệ câu thông với ngoại đình cũng phải nhờ hắn phí tâm, mà ở chỗ hoàng thượng và Lý nương nương hắn cũng không thể chậm trễ. . . Lúc nãy hắn để bọn thái giám này đợi lâu cũng không phải cố ý, mà là hầu hạ hoàng đế dùng thiện xong, lại nói chuyện một chút với Lý nương nương, đến trời tối đen mới cáo từ trở về. Nằm trên giường trúc, bảo mấy tiểu thái giám đấm bóp chân cho hắn, cảm thấy đỡ mệt mỏi rồi mới có khẩu vị dùng cơm, bữa tối hôm nay là cháo đỏ cộng thêm hai cái bánh ngô màu vàng chanh, một đĩa dưa muối cùng một đĩa lưỡi chim tước ướp rượu, trời nóng lại oi, ăn không vô mấy món mặn phượng tủy long can, mấy món bình thường này vẫn ăn ngon miệng hơn. Rất nhanh dùng xong một bữa tối đơn giản, tiểu thái giám bưng lên một hồ Nga Mi lục tuyết, Phùng Bảo nằm nghiêng trên giường, nâng chung trà lên khẽ hớp một ngụm, mặc dù toàn thân mệt mỏi, nhưng trong lòng thì hài lòng, hài lòng cả đời này chưa bao giờ từng có. Nhắm mắt dưỡng thần thời gian chén trà nhỏ, Phùng Bảo mở mắt ra, nhìn đám người Ngô Ân đứng ở một bên, lo lắng nói: - Mấy người các ngươi có thỏa mãn với an bài hôm nay của vi phu không? - An bài của ba nuôi đương nhiên là chu toàn, trên dưới đều ca tụng ngài nhân hậu rộng rãi mà! - Đám con nuôi Ngô Ân nói: - Chỉ là tiện nghi cho đám nhóc của tôn hầu nhi thôi! Tôn hầu nhi là một tên hiệu cũ của Mạnh Hòa. - Còn học được khen chê chưa nói nữa chứ! - Phùng Bảo nói giọng trào phúng: - Nói thẳng đi, không được gia quan tiến tước, trong lòng khó chịu có đúng không? - Không dám, không dám. . . Mọi người vội vàng lắc đầu: - Vào lúc thế này nào dám gây thêm buồn phiền cho ba nuôi chứ? Họ lại vội cười xòa: - An bài của ba nuôi tự nhiên có thâm ý, kẻ làm con sao có thể không thông cảm chứ. - Vậy cũng được. - Phùng Bảo tươi cười, khuyên giải họ: - Các ngươi nghĩ ta muốn để cái đám ngu xuẩn đó lượn lờ ở trước mắt mình sao? Nhưng hiện tại là thời kì phi thường. Cao Hồ Tử cùng nhóm tay chân của hắn đang tìm chỗ sai của ta. Tại thời khắc quan trọng này, nếu như ta phế họ đi, lẽ nào có người sẽ không nói bậy khắp nơi. Rồi hắn cười nói: - Yên tâm, đợi vi phu đứng vững rồi, chính là lúc các ngươi thay thế họ. - Ba nuôi nói thế thì chúng nhi tử thoải mái rồi ạ. - Bọn Ngô Ân tươi cười rạng rỡ, như trút được gánh nặng. - Đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến dựa dẫm. - Phùng Bảo nhìn bộ dạng không nên thân đó, có chút tức giận nói: - Banh mắt ra mà theo dõi sít sao bên Văn Uyên các cho ta! Thái giám phụ trách ở đây lập tức đáp: - Hồi ba nuôi, tất cả án theo bố trí của ngài, ba tám người thay phiên nhau theo dõi, còn có bên Diêu trung thư cũng liên hệ mỗi ngày. - Vậy còn được! - Phùng Bảo hơi nguôi giận, hỏi: - Tình hình bên đó hiện tại thế nào? Cao Hồ Tử có làm ầm ĩ gì không? - Vẫn đang làm ầm lên đấy ạ.