Chương 954: Nghịch thiên (1 - 5)

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Rạng sáng ngày mùng một tháng tám năm Long Khánh thứ sáu. Trời vừa hửng sáng, trên các đường lớn vào hoàng thành lũ lượt kiệu khiêng, mỗi quan một kiệu nối tiếp nhau tiến vào. Bách tính kinh thành bị tỉnh giấc, nhớ ra hôm nay là ngày bách quan lên triều. Quan kiệu của Thẩm Mặc vừa đặt xuống, đã có mấy trăm quan viên bước tới. Hôm nay là ngày bách quan lên triều sau khi vua đăng cơ, theo lệ ở kinh thành, tất cả các quan viên ở mỗi nha môn bất kể phẩm cấp lớn nhỏ đều phải tới tham dự, đương nhiên, phần lớn chỉ có thể dập đầu từ ngoài ngọ môn mà không được vào Tử Cấm thành. Vừa thấy Thẩm lão tới, đám đông ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn xuống. Đối với hầu hết các quan viên mà nói, vị đương triều thái bảo chiến công hiển hách này thật sự là cao quá tầm với, hơn nữa mấy năm nay y cũng không còn tham gia nhiều vào triều chính, cho nên khó tránh khỏi khiến cho mọi người thấy xa lạ. Không có ai dám tới hỏi chuyện, ngoài mấy người quen Đường Nhữ Tập, Chử Đại Thụ và Từ Vị. - Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới chứ. Từ Vị đối với Thẩm Mặc một bụng bực bội, mấy năm nay, hắn vì đại kế giáo dục của mình mà sống chết với quốc giám. Nào ngờ đến lúc chuyện sắp thành thì Thẩm Mặc lại làm con rùa rụt cổ. Y như thế sao không khiến những người đem hi vọng gửi lên y thất vọng chứ? Thẩm Mặc vuốt mũi, cười khổ nói: - Các ngươi đều tới cả, ta có thể không tới sao? - Ta tới đễ xem náo nhiệt, ngươi cũng vậy à? Từ Vị nhìn hơn năm mươi người trước mặt, vẫn nói với giọng chua ngoa như vậy. Đường Nhữ Tập ở bên giải vây cho Thẩm Mặc: - Hôm nay quả thật hơi lạ. Cũng vì hôm qua, trong ngoài hoàng thành đều nháo nhào cả lên, Phùng Bảo mới nhậm chức bốn ngày đã bị giáng tội, Ngôn quan các nơi hợp sức với nhau, muốn liên hợp bách quan gây áp lực, muốn xử tội Phùng Bảo, quan viên các nha môn đều muốn tham gia. Thẩm Mặc gật đầu, đang định nói thì đám người xao động, quan kiệu của phụ đại nhân đã đến, Cao lão mang vẻ mặt vừa hưng phấn vừa lo lắng xuất hiện trước mặt mọi người. Hưng phấn bởi vì đây là thời cơ không thể tốt hơn để hạ bệ Phùng Bảo. Còn lo lắng chính là tấu chương định tội sau khi đưa vào cung thì không có bất cứ tin tức gì. Nhiều năm trên cao vị, Cao Củng đương nhiên cũng biết mấy người trong đại nội, nhưng sau khi dâng tấu chương thì cửa cung đóng lại, không cho ai ra vào, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không truyền được ra, cho nên ông đành phải đợi. Vì thế cả đêm Cao Củng không chợp được mắt, nhưng ông lại không thể lộ lo lắng này cho các tướng sĩ chuẩn bị ra trận, nên đành miễn cưỡng nói chuyện với người khác. Thực ra mà nói, trong mắt bách quan, uy tín của Cao Củng so với Thẩm Mặc, Dương Bác quả thật nhiều hơn, nên các quan viên xung quanh đều nhìn vị nội phụ sáu mươi tuổi này với ánh mắt kính trọng. Những người này nếu không phải môn sinh thì cũng là thuộc hạ của Cao Củng, người đông thì thế mạnh, điều này làm ông có cảm giác tất thắng trong lòng, khẽ gật đầu với Thẩm Mặc, sau đó liền bị các thân tín vây quanh. -oOo- Trương Cư Chính rẽ mọi người bước tới, hôm nay hắn thấy thật sự xấu hổ, mặc dù người mà các Ngôn quan buộc tội chính là Phùng Bảo, nhưng trong ngoài triều ai chẳng biết, hai người bọn hắn có quan hệ mật thiết? Ở thời điểm then chốt thế này sao hắn có thể vắng mặt. Mặc dù trong cung đã truyền ra tin tức, nói đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng sự thể chưa tới cuối cùng, ai dám nói mình thắng chứ? Nhất là tối hôm qua Thẩm Mặc lại đột nhiên hồi kinh, khiến hắn cảm thấy hết sức bất an. Đúng ra nếu như Thẩm lão thật muốn tránh khỏi thị phi, thì nên đợi sau khi tan triều rồi mới tới, lúc đó dù bên nào thắng thì y cũng có thể ung dung đối phó. Nhưng nếu y đến sớm thế này, thì bất kể ai thắng ai thua đối với danh tiếng của y cũng bất lợi. - Lẽ nào hắn định ra tay? Cả đêm qua, Trương Cư Chính cũng không ngủ được, lo lắng đến tận hừng đông. Nhưng bản thân hắn từ đầu tới giờ, vẫn chọn cách đứng sau màn chỉ đạo, để nếu có chuyện gì thì cũng tránh được trách nhiệm, nhưng như thế cũng có chỗ không tốt, đó là hắn không thể hoàn toàn khống chế được tình thế. Hiện giờ giông bão đã nổi lên, tình thế biến chuyển ai cũng không khống chế nổi, cho nên hắn đành phải đứng mũi chịu sào... Trương Cư Chính vừa đến, Tả An môn liền mở. Dưới sự giám sát của Ngự sử, hơn một nghìn quan viên tiến vào Trường An nhai rộng mênh mông, nhắm thẳng ngọ môn mà tới. Đối với những quan viên cao cấp như Thẩm Mặc thì có thể tự do ra vào ngọ môn, nhưng y không muốn phá quy củ, muốn xếp hàng cùng mọi người đi vào, chợt có người gọi: - Giang Nam, đỡ lão phu một chút. Thẩm Mặc nhìn lại, thấy Dương Bác xanh xao đang khó khăn bước. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, Dương Bác thật sự già rồi, tấm lưng trước thẳng nay đã còng, trên mặt cũng đầy dấu vết thời gian. May mà có Trương Tứ Duy đỡ một bên, nếu không lão đã không thể đứng nổi. - Tử Duy huynh? Thẩm Mặc vội vàng bước tới, đỡ lấy cánh tay Dương Bác. - Để ta đỡ huynh. Được Thẩm Mặc đỡ, Dương Bác cảm giác dễ chịu hơn nhiều, thở ra nói: