Chương 955: Hỏa trung thủ lật (1 - 4)

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
(Hỏa trung thủ lật: lấy hạt dẻ trong lò lửa, thành ngữ nói việc giúp người làm việc mà không được gì, còn gây hại vào thân) Càn Thanh cung, Tây Noãn các. - Nương nương chớ vội. Phùng Bảo vội nói với hai vị nương nương: - Lúc đầu khi Trương lão bàn chuyện đã từng nói qua, chúng ta đang đứng ở thế bất bại, bởi vì hoàng thượng là chí cao của Đại Minh triều, thần tử có thể làm khó, có thể làm phản hay sao? - Lời này của ngươi đâu có đúng, nếu đúng như vậy thì hôm nay chúng ta sao phải khổ sở thế này? Trần hoàng hậu không khỏi oán giận nói: - Nói Chu vương muốn vào kinh chính là ngươi, nói không dám phản cũng chính là ngươi, rốt cục là ý ngươi thế nào? - ... Phùng Bảo thầm kêu không tốt, không ngờ bản thân khi cuống lên đã lộ chuyện không hay, bèn cố gắng bổ cứu: - Hoàng hậu nương nương có điều không biết, Trương lão nói lời này cũng có nguyên do, bởi vì dùng cách này về sau sẽ rất khó thu thập tàn cục, còn có thể tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia, cho nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng. - Hậu quả với không hậu quả cái gì, cứ lo hiện tại trước đã. Lý quý phi tựa trên ghế nhỏ, dùng ngón tay day thái dương nói: - Qua hôm nay hẵng hay, ngươi mau dùng cách của Trương lão, đừng nói gì thêm nữa. Sự tình đến mức này, Lý quý phi đã bắt đầu bất mãn. - Ôi... Phùng Bảo ảo não, đành cố vớt vát: - Chúng ta có hai biện pháp, một là kiên trì tới cùng, hai là dùng vũ lực. Với cách thứ nhất, mặc dù văn quan có phong bác quyền trong tay, nhưng chúng ta không cần lo, chúng ta có thể hạ chỉ lần nữa, bọn chúng phong bác bao nhiêu lần, chúng ta hạ xuống bấy nhiêu chỉ, xem ai chịu ai. Chúng ta chẳng tốn sức gì, còn đối với bọn chúng mà nói, loại chuyện phong bác chiếu thư mà làm càng nhiều, chính là khi quân phạm thượng, vô pháp vô thiên, có lý cũng biến thành vô lý. Tình cảnh của bọn họ trở nên vô cùng bị động, nội bộ cũng sẽ lục đục. Nếu cứ ngoan cố tới cùng, sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ. Cho nên kiên trì tới cùng chính là thắng lợi, nương nương. - Lẽ nào cứ ngươi tới ta lui như vậy? Lý quý phi nói: - Nếu như bọn họ ngoan cố hơn, thì thể diện hoàng gia để đi đâu? - Nương nương nói rất đúng, cho nên còn phải dùng đến vũ lực. Phùng Bảo mắt lộ hung quang nói: - Chúng ta từ chiếu thư lần sau sẽ bắt đầu cảnh cáo bọn chúng, nếu như chúng còn làm loạn sẽ dùng đình trượng giáo huấn. Đây coi như là tiên lễ hậu binh, nếu cảnh cáo không có hiệu quả chúng ta động thủ cũng là hợp tình hợp lí. Đến lúc đó muốn đánh thì đánh, muốn bắt thì bắt, còn phải sợ bọn chúng nữa sao? - Ừm... Thấy sự tình càng ngày càng lớn, hai vị nương nương đều thay đổi sắc mặt, quay sang nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương sự do dự sợ hãi. Lý quý phi nhíu mày nói: - Làm như vậy không phải là đắc tội với toàn bộ bách quan sao? Trần hoàng hậu cũng tái mặt: - Thế nhân sẽ coi hai chúng ta ra gì? - Năm đó Gia Tĩnh hoàng đế đánh một trận đình trượng mà có được bốn mươi năm thái bình. Phùng Bảo cắn răng, hung dữ nói: - Bốn mươi năm trôi qua, đám văn quan này liền sẹo thì quên đau rồi, lão nô nguyện vì hoàng thượng cùng nhị vị nương nương, dù phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ đánh ra vài chục năm an bình. Giọng của hắn đằng đằng sát khí, làm hai vị nương nương sợ hãi, Trần hoàng hậu líu ríu: - Không đến mức thế chứ... - Đương nhiên không ai muốn chuyện này xảy ra. Phùng Bảo thở dài: - Nhưng nếu như bọn chúng ngoan cố tới cùng, lẽ nào nhị vị nương nương muốn cúi đầu trước bọn chúng? - Chuyện này nên nghĩ kĩ một chút... Trần hoàng hậu đã bị dọa cho sợ mất mật rồi. - Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có nhiều lần sau nữa. Phùng Bảo cố gắng nói: - Nương nương, lúc này chúng ta không thể nhượng bộ được. Vì sao Thẩm Mặc không tiếp chỉ, chẳng lẽ hắn vì tên Cao Củng kia? Không phải, hắn không muốn tiếp chỉ, bởi vì hắn biết hôm nay chúng ta có thể bãi miễn Cao Củng như vậy, thì ngày sau cũng có thể bãi miễn hắn. Hắn không muốn làm loại tể tướng như vậy, hắn muốn thừa dịp hoàng thượng còn nhỏ để nhiếp chính, chứ không phải để bị nhị vị nương nương thao túng. Nói rồi nuốt nước bọt: - Cho nên lần này không phải chỉ là chuyện của Cao Củng, mà lần này là xem xem ai mới có quyền quyết định. Nếu như chúng ta chịu thua, thì sau này tất phải nghe theo bọn họ, cái này gọi là cầm dao đằng lưỡi đó nương nương. - Câm miệng... Hai vị nương nương tức thì biến sắc, cùng đồng thanh quát. Lý quý phi vung tay nói: - Ngươi lui ra đi, ta muốn thương lượng cùng hoàng hậu một chút. Chuyện gì mà phải giấu hắn? Phùng Bảo nghĩ thầm trong bụng, không cam lòng nhưng vẫn phải lui ra. -oOo- Đợi Phùng Bảo lui ra ngoài, hai vị nương nương mặt buồn rầu nhìn nhau, Trần hoàng hậu thở dài nói: - Sớm biết chuyện sẽ thế này thì không nên lỗ mãng... Ngẫm lại cũng phải, đường đường là thủ phụ, há có thể một lời mà bãi miễn sao? - Tỉ tỉ giờ nói chuyện này còn có ích gì. Lý quý phi cũng buồn rầu, nặng nề nói: - Trên đời đâu có hai chữ giá như, chúng ta đâm lao thì phải theo lao thôi.