Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Năm giờ chiều, trong văn phòng hội trưởng ở lầu ba Thương hội Tứ Hải. Bạch Vũ đang ngồi trên ghế giám đốc, vừa ăn dưa hấu ngon ngọt mát lạnh, vừa đảo mắt đánh giá căn phòng, bình tĩnh thản nhiên, như thể đây là địa bàn của anh. Sau một trận chiến kịch liệt, Bạch Vũ không hề cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy khoan khoái. Cái nóng trong người do củ nhân sâm mang lại cuối cùng cũng không còn dày vò anh nữa. Ngồi đối diện anh là vài nữ thư ký của Thương hội Tứ Hải. Họ nơm nớp lo sợ rót trà, cắt dưa hấu, tách hạt dưa cho Bạch Vũ. Họ đều tận mắt chứng kiến Bạch Vũ chiến đấu, sự coi thường và miệt thị ban đầu đã hoàn toàn bị Bạch Vũ dẫm nát. Bây giờ, họ chỉ còn sự sùng bái và nịnh hót với Bạch Vũ. Nếu Bạch Vũ cần, bọn họ lúc nào cũng có thể nhào vào lòng anh. Bạch Vũ cũng chẳng để ý lắm đến bọn họ, ánh mắt nhìn vào thanh đao Quan Công trong góc. Đây là một thanh đao cổ dài ba mét, treo trên tường. Lưỡi đao sáng bóng và cực kỳ sắc bén. Bạch Vũ có thể nhìn thấy trên đó có vài tia sáng đỏ quấn quanh. Đó là huyết khí. “Anh Bạch, bọn khốn Hoàng Huy Diệu đã nhân lúc chúng ta đánh nhau tưng bừng rồi lẻn đi từ cửa sau rồi.” Lúc này, Hoàng Kha từ ngoài cửa chạy vào, lau mồ hôi trên trán: “Nhưng anh không cần lo lắng, tôi sẽ cử người đi bắt chúng về ngay.” Trận chiến hôm nay là do Hoàng Huy Diệu khơi mào, Hoàng Kha đương nhiên phải bắt Hoàng Huy Diệu về để cho Bạch Vũ một lời giải thích, nếu không e là đầu ông ta sẽ nở hoa. Hơn nữa ông ta thực sự rất hận Hoàng Huy Diệu, gì mà loại ở rể vô dụng nghiền cái là chết tươi, kết quả là toàn bộ thương hội đều bị Bạch Vũ tóm được. “Thôi, không cần bắt bọn họ đâu, tôi sẽ tự mình xử lý.” Bạch Vũ suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời tha cho Hoàng Huy Diệu, không phải vì anh dư lòng từ bi hay gì mà vì anh muốn nhìn thấy Hoàng Huy Diệu chết vì bị ung thư gan dày vò. Nghe nói người mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối sống không khác gì ma quỷ. Bạch Vũ có chút tò mò, khi Viên Tiểu Nhu biết Hoàng Huy Diệu mắc bệnh ung thư gan, liệu có tiếp tục ở bên hắn ta không hay sẽ quay lưng bỏ rơi hắn ta? “Vâng, vâng.” Hoàng Kha không hề phản đối nửa lời, lập tức thu hồi lệnh truy đuổi Hoàng Huy Diệu: “Anh Bạch thật sự rất khoan hậu nhân nghĩa, lấy đức báo oán.” Bạch Vũ cắn một miếng dưa hấu: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng trả tiền đi.” Hoàng Kha hét về phía ngoài cửa: “Bộ phận kế toán với pháp lý đã xong chưa? Anh Bạch đợi lâu quá rồi.” Ngay sau đó, một cô gái trẻ lao vào và đưa cho Hoàng Kha một tệp hồ sơ. “Anh Bạch, đây là tấm séc trị giá sáu tỷ. Khoản tiền nợ phòng khám Xuân Phong chúng tôi sẽ trả sạch một lần.” “Anh Bạch, đây là hợp đồng ba năm tới của chúng tôi với phòng khám Xuân Phong.” Hoàng Kha lần lượt đem giấy tờ trong hồ sơ bày ra trước mặt Bạch Vũ: “Anh xem thử đi.” Bạch Vũ cạp dưa hấu: “Ý gì?” Hoàng Kha gật đầu cúi đầu: “Nợ tiền là lỗi của chúng tôi, lại còn gây rắc rối cho anh Bạch nên chúng tôi muốn bù đắp cho phòng khám Xuân Phong.” “Yên tâm, chúng tôi sẽ không nợ tiền nữa đâu, chúng tôi còn chuẩn bị trả trước ba mươi tỷ.” Anh ta lấy ra một tấm séc bỏ vào hợp đồng: “Tôi hy vọng chúng tôi có thể tiếp tục hợp tác.” Bạch Vũ mặc dù cảm thấy Hoàng Kha không phải người hiền lành gì, nhưng người ta cũng đã trả trước ba mươi tỷ, không cần lo lắng về việc quỵt nợ. “Được rồi, tôi sẽ nhận lấy séc và hợp đồng mang về.” Bạch Vũ hờ hững nói: “Nhưng cuối cùng có ký hay không còn phải xem mẹ vợ tôi nữa.” “Tôi hiểu, tôi hiểu.” Hoàng Kha nhìn thấy Bạch Vũ nhận lấy, nụ cười càng thêm rạng rỡ đưa ra một hộp đồng hồ: “Anh Bạch, đây là chiếc Rolex mới nhất.” “Chúng ta không đánh không quen biết, đây xem như là một món quà gặp mặt nhỏ của chúng tôi, cũng xem như chút lòng thành của chúng tôi.” Anh ta kính cẩn đặt chiếc đồng hồ trước mặt Bạch Vũ. “Rolex?” Bạch Vũ tùy ý liếc nhìn một cái: “Đưa cho tôi cũng vô dụng.” Anh chỉ là một thằng ở rể, mỗi này đều phải lau nhà, nấu cơm, chà nhà vệ sinh, đeo Rolex trông sai sai làm sao. Mà với thân phận của anh, đeo Rolex sẽ chỉ khiến anh bị mỉa mai là ham hư vinh, lấy hàng giả để phông bạt. “Anh Bạch, anh phải nhận lấy. Lần này là do chúng tôi đắc tội trước, chúng tôi nên xin lỗi.” Hoàng Kha huỵch một phát khuỵu gối quỳ xuống: “Nếu anh không nhận, trong lòng chúng tôi cũng không yên, sẽ luôn cảm thấy anh vẫn chưa tha thứ cho chúng tôi.” “Vả lại chiếc Rolex này là do Hoàng Huy Diệu tặng cho tôi. Bây giờ tặng nó cho anh Bạch làm chiến lợi phẩm cũng là điều đương nhiên.” “Xin anh nể mặt tôi, nhất định phải nhận nó.” Mấy nữ thư ký và nhân viên cốt cán cũng xin Bạch Vũ nhận lấy. Hoàng Kha này thực sự cũng ra gì và này nọ. Bạch Vũ vốn dĩ hơi coi thường ông ta, nhưng bây giờ lại cảm thấy tên này biết co biết duỗi, chỉ riêng điểm này đã mạnh hơn rất nhiều người rồi. Dù anh đánh năm trăm người của Thương hội Tứ Hải bị thương, nhưng Hoàng Kha không hề nghĩ đến việc trả thù, mà còn cố gắng hết sức kết giao với anh, đúng là hiếm có. “Được rồi, ông đã nói tới nước này rồi thì tôi sẽ nhận lấy chiếc Rolex này.” Bạch Vũ đỡ Hoàng Kha đứng dậy: “Tôi cũng không lấy không của ông thứ này.” “Thanh đao Quan Công này không phải là thứ may mắn.” Bạch Vũ lấy ngón tay chỉ: “Tốt nhất ông nên vứt nó đi, nếu không sắp xảy ra hoạ dính tới máu.” Sau khi nhận lấy chiếc Rolex trị giá mấy tỷ, Bạch Vũ nhắc nhở Hoàng Kha. Thanh đao Quan Công này trông hơi cũ kỹ nhưng vẫn có chút sát ý tỏa ra từ nó. Hơn nữa, đầu nhọn của thanh đao đang hướng về phía chiếc ghế ông chủ của Hoàng Kha. Bị sát ý quấn lấy trong thời gian dài và còn đối diện thẳng với mũi đao sẽ gây tổn hại lớn đến vận may của Hoàng Kha. May mắn thay, thanh đao Quan Công này bày ở đó chưa lâu, nếu không Hoàng Kha đã tèo từ lâu rồi. “Hoạ dính tới máu?” Hoàng Kha sửng sốt một chút, sau đó nhìn thanh đao Quan Công: “Anh Bạch, thứ này là hàng nhái cao cấp, tôi thấy nhìn đẹp nên bỏ ra mấy chục triệu để mua về trang trí thôi. “Chắc không có gì xúi quẩy đâu chứ hả?” Hoàng Kha tuy thờ Quan Công nhưng trong lòng ông ta không tin mấy thứ này nên cũng không coi trọng lời nói của Bạch Vũ. Đối với ông ta, tướng số phong thủy thuần túy chỉ là sự tự an ủi bản thân, căn bản không có ý nghĩa thực tế gì cả. Hơn nữa ông ta cảm thấy, hoạ dính tới máu mà Bạch Vũ nói thực ra chính là trận chiến như trò cười ngày hôm nay. Hơn nữa, những người anh em khác và thậm chí cả ngài Đỗ đều thờ Quan Công, đều có đao của Quan Công, sao họ lại không gặp tai họa dính tới máu? Nếu buổi chiều không phải Bạch Vũ lấy một địch trăm, ông ta còn nghi ngờ Bạch Vũ là một tên lừa đảo đấy. Bạch Vũ thản nhiên nói: “Vẫn nên vứt đi mới tốt.” Hoàng Kha vội vàng gật đầu: “Cảm ơn anh Bạch nhắc nhở, hôm khác tôi sẽ vứt đi.” Bạch Vũ nghe được sự đồng ý chiếu lệ trong ngữ khí của Hoàng Kha, anh cũng không nói thêm gì nữa, cầm giấy bút vẽ một lá bùa Thái Cực xua tai họa. “Mang nó theo có thể cứu mạng ông một lần.” Nói xong anh rời khỏi văn phòng... Hoàng Kha nhìn bùa Thái Cực, chẳng nói chẳng rằng, tiện tay ném vào thùng rác. Thân thủ Bạch Vũ rất đỉnh, ông ta thừa nhận, nhưng mấy cái xem tướng này hoàn toàn là mê tín thời phong kiến. Ông ta là người từng học đại học, từng học lý luận khoa học. Vài phút sau, Hoàng Kha treo một tay lên đi xuống cầu thang. Ông ta đang chuẩn bị đến bệnh viện Trung Hải với mấy nhân viên cốt cán khác để điều trị. Khi đang đi xuống cầu thang, bàn chân ông ta tự nhiên trượt một phát, ông ta ngã từ cầu thang xuống, đầu bị rách một đường. Ông ta chưa kịp đứng dậy chửi đổng, thì chiếc đèn chùm trên đầu ông ta lại rơi xuống. Nếu cấp dưới của ông ta không đẩy ông ta ra kịp thời, có lẽ Hoàng Kha đã bị thương nặng. Mặc dù vậy, trên người ông ta ghim rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, khiến cả người ông ta đầy máu. Đến cửa, Hoàng Kha tối tăm mặt mũi chuẩn bị lên xe thì xe lại ầm lên một tiếng rồi bốc cháy... Hoàng Kha và mấy thân tín nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau có sự ngạc nhiên và bất an: Chẳng lẽ những lời Bạch Vũ nói là sự thật?