Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Bảy giờ tối, Bạch Vũ bắt taxi trở về nhà họ Lam. Anh tháo chiếc Rolex khỏi cổ tay và đặt nó lại vào chiếc hộp đựng đồng hồ trông không mấy bắt mắt. Đây là chiếc Rolex mới nhất, tuy vẫn là đồng hồ truyền thống nhưng lại có thêm cảm biến vân tay. Sau khi thiết lập, chỉ có Bạch Vũ mới có thể khởi động kim đồng hồ. Anh không đeo nó khi vào nhà để tránh khiến bọn Lý Tuyết Nhàn mỉa mai châm chọc. Đi tới cửa, Bạch Vũ vẫn có cảm giác không chân thực. Mới tuần trước anh vẫn còn vì ba trăm triệu mà quỳ xuống cầu xin hơn chục người. Bây giờ, anh không chỉ đeo chiếc Rolex mấy tỷ mà còn giúp nhà họ Lam giải quyết khó khăn. Chuyện này đúng là phi lý. Đang suy nghĩ, Bạch Vũ bấm chuông cửa. Không lâu sau, Lam Hải Quỳnh đi tới mở cửa, nhìn thấy là Bạch Vũ thì hơi thất thần, cô ta im lặng quay trở lại phòng ăn. Lúc này Bạch Vũ mới nhìn thấy cả nhà họ Lam đang ăn cơm. Hàn Thiệu Huy và Lam Thục Linh cũng đến, trên bàn trà có rất nhiều quà, rõ là họ đến đây để xin lỗi Lý Tuyết Nhàn. Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện tranh giả vẫn phải bù lại. Một nhà năm người ăn uống vô cùng vui vẻ, bọn họ chưa bao giờ có thói quen chờ Bạch Vũ cùng nhau ăn cơm, cũng không cảm thấy cần phải có thói quen như vậy. Bạch Vũ thay giày, tiện tay bỏ chiếc Rolex lên cái tủ ở cửa, sau đó bước vào phòng ăn. “Bạch Vũ, chưa ăn cơm mà nhỉ?” Lam Quốc Khánh hắng giọng: “Lại đây cùng nhau ăn đi.” Lam Quốc Khánh cảm thấy hổ thẹn vì hiểu lầm và còn đấm Bạch Vũ hồi sáng nay. “Gọi gì mà gọi? Ăn no rửng mỡ rồi hả?” Lý Tuyết Nhàn trừng mắt chửi rủa: “Chỉ có tám món, chúng ta ăn còn không đủ mà còn muốn để cho loại vô ơn ăn?” Lam Quốc Khánh có vẻ do dự: “Tám món chúng ta cũng đâu ăn hết…” “Sao lại không ăn hết?” Lý Tuyết Nhàn tiếp tục chủ đề: “Thiệu Huy và Thục Linh vẫn chưa ăn được gì đâu.” Hàn Thiệu Huy cười nói: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ quét sạch đồ ăn trên bàn.” Lam Quốc Khánh có chút thương hại liếc nhìn Bạch Vũ: “Chúng ta nói thế nào cũng là người một nhà, buổi sáng Bạch Vũ còn giúp đỡ bà...” “Ăn cơm của ông đi, đùi gà to như vậy có nhét đầy miệng ông được không?” Nghe Lam Quốc Khánh nhắc đến chuyện lúc sáng, Lý Tuyết Nhàn càng tức giận hơn, đập đũa hét lên: “Nếu không im miệng thì ông khỏi ăn nữa đi.” Lam Quốc Khánh bất lực cúi đầu. “Lại còn bày đặt làm người tốt? Xương người ta cứng lắm.” Lý Tuyết Nhàn trợn mắt nhìn Bạch Vũ hừ một tiếng: “Nào là ly hôn, nào là đòi nợ, giỏi hơn ông nhiều, còn sợ người ta chết đói sao?” Hàn Thiệu Huy dùng giọng điệu quái gở hùa theo: “Đúng vậy, người ta còn ăn cả củ nhân sâm chín tỷ, ba năm không ăn cơm cũng chẳng vấn đề gì.” Sắc mặt Lam Hải Quỳnh rất khó coi, nhưng không nói gì. Một khi biện hộ cho Bạch Vũ, sẽ chỉ khiến Bạch Vũ phải chịu đựng sự trút giận lớn hơn từ mẹ. Đến lúc đó nhắc tới việc đòi nợ, Bạch Vũ sẽ càng xấu hổ hơn. Nhịn một chút rồi mọi chuyện sẽ qua. “Thế nào rồi? Cậu đã lấy lại được sáu tỷ chưa?” Lý Tuyết Nhàn châm chọc Bạch Vũ: “Đi ra ngoài cả một ngày, không đòi nổi sáu tỷ, chứ sáu mươi triệu không thành vấn đề đúng không?” “Người không được nổi ba lạng xương mà còn bày đặt không muốn ăn bám…” Bà ta lấy một cái muôi, đập boong boong vào cái thố. Lần này không dạy cho Bạch Vũ một bài học nhớ đời thì sau này làm gì quản nổi nó nữa? Hơn nữa, lời trách móc của Lam Quốc Khánh và Lam Hải Quỳnh lúc sáng khiến bà ta đổ hết lỗi cho Bạch Vũ. Lam Quốc Khánh vội hòa giải: “Bà làm gì mà phải so đo mấy lời thốt ra lúc tức giận tối hôm qua của Bạch Vũ…” “Câm miệng!” Lý Tuyết Nhàn trợn to hai mắt, sau đó bà ta nhìn về phía Bạch Vũ, cười khẩy nói: “Hoài bão của người ta mà ông bảo là lời thốt ra lúc tức giận, có khác nào tát vào mặt nó không?” Hàn Thiệu Huy hét lớn: “Nó mà có thể lấy được tiền từ Thương hội Tứ Hải, con sẽ gặm sạch cái bàn này.” Bạch Vũ không để ý tới tiếng hú hét của Lý Tuyết Nhàn và Hàn Thiệu Huy. Anh lấy ra một tấm séc trị giá sáu tỷ và đập thẳng xuống trước mặt Lý Tuyết Nhàn. “Bốp!” “Đây là sáu tỷ Tập đoàn Tứ Hải nợ phòng khám Xuân Phong.” “Đây là hợp đồng ba năm tới của Tập đoàn Tứ Hải.” “Đây là séc trả trước ba mươi tỷ của tập đoàn Tứ Hải.” Bạch Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tuyết Nhàn, nói từng chữ một: “Tôi không chỉ giúp nhà họ Lam đòi nợ mà còn ký thêm hợp đồng trị giá ba mươi tỷ.” “Món nợ ân nghĩa ăn chùa uống chùa một năm hẳn cũng trả sạch rồi nhỉ.” Sau đó, anh nhìn Hàn Thiệu Huy, cười khẩy nói: “Anh rể, giờ anh gặm bàn được rồi đó.” “Cái gì?” Nghe Bạch Vũ nói thế, năm thành viên nhà họ Lam đều sửng sốt và khó tin nhìn Bạch Vũ. Bạch Vũ không những đòi được nợ, còn ký hợp đồng ba năm tiếp theo, thậm chí còn nhận được tiền ứng trước? “Chuyện này không thể.” Hàn Thiệu Huy là người đầu tiên phản ứng: “Tấm séc và hợp đồng nhất định là giả.” “Công viên Nhân Dân có đầy ra đó, chắc chắn là mày bảo người ta làm giả.” “Một thằng vô tích sự như cậu sao có thể đòi được tiền về, lại còn ký hợp đồng ba năm?” “Bạch Vũ, tôi nói cho cậu biết, làm giả chi phiếu và hợp đồng là phạm tội, phải ngồi tù đấy.” Anh ta cầm tấm séc và hợp đồng lên, xem xét cẩn thận, cố gắng tìm ra dấu vết Bạch Vũ làm giả. Bạch Vũ cười khẩy: “Anh cứ đợi mà gặm bàn đi.” Lam Hải Quỳnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Bạch Vũ, sao anh lại như vậy?” “Tôi đã nói với anh, tôi sẽ dỗ dành mẹ.” “Còn chuyện món nợ tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” “Kể cả không nể mặt tôi thì mẹ cũng sẽ không đuổi anh ra khỏi nhà.” “Kết quả là anh lại háo thắng ham lợi làm giả chi phiếu và hợp đồng...” Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Vũ: “Anh có thể khiến tôi bớt lo được không?” Hiển nhiên cô cũng tin rằng Bạch Vũ không thể đòi nợ thành công. Giọng nói Bạch Vũ dịu dàng: “Tin tưởng anh.” Lam Hải Quỳnh chán nản lắc đầu. Mặc dù hai ngày nay Bạch Vũ đã thay đổi, nhưng cô ta vẫn không cho rằng Bạch Vũ có thể đòi nợ thành công. Hoàng Kha là kẻ ăn thịt người không nhổ xương. “Đúng là có bản lĩnh đấy.” Lý Tuyết Nhàn vẻ mặt như thể nhìn thấu, chỉ vào tờ séc và hợp đồng trên bàn: “Dám làm giả qua mắt cả tôi.” “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội.” “Nếu cậu thẳng thắn thừa nhận hành vi xấu xa của mình rồi quỳ trước cửa một đêm, tôi sẽ không truy cứu chuyện này.” “Nếu không, tôi thật sự sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lam, cậu cút được bao xa thì cút.” Bà ta đập bàn: “Nhận tội!” Một thằng con rể ăn nhờ ở đậu nhà họ Lam mà có thể đòi được sáu tỷ từ Hoàng Kha. Chẳng phải là nói hươu nói vượn ư? Lam Quốc Khánh vội vàng nháy mắt: “Bạch Vũ, mau nói thật đi, mẹ con khẩu xà tâm Phật thôi...” “Séc và hợp đồng đều là thật...” Bạch Vũ bình tĩnh nói: “Tôi nhận tội gì đây?” “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì?” Nhìn thấy Bạch Vũ không chịu nhận tội, Hàn Thiệu Huy cười khẩy nói: “Bây giờ tôi sẽ vào trang web chính thức để kiểm chứng hợp đồng. Một khi phát hiện là giả, cậu chủ động cút khỏi nhà họ Lam đi.” Anh ta cầm điện thoại di động lên và truy cập trang web chính thức của Tập đoàn Tứ Hải để kiểm tra hợp đồng là thật hay giả. Lý Tuyết Nhàn đứng dậy, mất kiên nhẫn quát lên: “Tra cái gì mà tra, vừa nhìn là biết giả rồi, bảo nó cút đi.” Bà ta kéo ghế ra và định rời đi. “A!” Lúc này, Hàn Thiệu Huy kinh ngạc thất thanh: “Làm sao có thể? Hợp đồng là thật!” Lý Tuyết Nhàn sửng sốt. Bà ta nhìn qua thì thấy quả nhiên hợp đồng này giống với trên trang web chính thức, mã số và số tiền hoàn toàn giống nhau... Lam Hải Quỳnh và những người khác cũng đi tới, ngay sau đó cô cũng há hốc mồm. Không thể ngờ được, hợp đồng là thật. Sau đó, Lý Tuyết Nhàn lại xác minh chi phiếu và kết quả cũng không có gì khác. “Sao có thể thế được?” Lý Tuyết Nhàn vẫn còn không thể tin được: “Cái thứ rác rưởi này làm sao có thể làm được...” Lam Quốc Khánh cười phá lên: “Giỏi lắm, giỏi lắm, Bạch Vũ đã có tiến bộ lớn.” “Cảm ơn bố vợ.” Bạch Vũ nhìn Lý Tuyết Nhàn, hỏi: “Mẹ, ân tình này đã trả hết chưa?” Sắc mặt Lý Tuyết Nhàn cực kỳ khó coi. Tuy vụ làm ăn này có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ tới chuyện chính Bạch Vũ đã hoàn thành nó. Điều này có nghĩa là bà ta đã bị thằng ngu này vã mặt. Bà ta khịt mũi: “Cũng không biết nó ăn trúng gì mà may mắn ký được…” Bạch Vũ nhìn Hàn Thiệu Huy, cười nói: “Anh rể, đi gặm bàn nhanh lên.” Hàn Thiệu Huy quay đầu đi, không nói lời nào, dáng vẻ nhất quyết nuốt lời. Nhìn thấy Hàn Thiệu Huy mà mình yêu thương bị Bạch Vũ làm khó, Lý Tuyết Nhàn cảm thấy đau lòng, nhưng tấm séc và hợp đồng không hề có chút dấu vết làm giả nào. “Anh rể, anh là ông chủ lớn, lời hứa đáng giá ngàn vàng đó.” Bạch Vũ không khách sáo châm chọc Hàn Thiệu Huy: “Có cần rót cho anh chút nước tương rồi hẵng gặm bàn không?” “Đủ rồi! Bạch Vũ!” Lý Tuyết Nhàn đập đũa hét lên: “Tiểu nhân đắc chí.” “Không phải chỉ là đòi lại bảy tỷ với ký hợp đồng thôi sao, có gì hay ho mà đắc ý với kiêu ngạo?” “Dù sao thì món nợ cũng đã được đòi lại rồi.” Bạch Vũ hỏi tiếp: “Tôi có thể ly hôn với Hải Quỳnh chưa?” Lý Tuyết Nhàn cảm thấy rất bức bối, không đồng ý để Bạch Vũ ly hôn, thì bà ta thực sự không thích người con rể này. Nhưng đồng ý ly hôn thì dường như đã thỏa mãn tâm nguyện của Bạch Vũ, đồng thời cũng coi như nó đã vứt bỏ nhà họ Lam, khó chịu vô cùng. “Hải Quỳnh, ngày mai con mang sổ hộ khẩu, chúng ta đến ủy ban nhân dân để ly hôn.” Bạch Vũ không ép buộc Lý Tuyết Nhàn nữa, quay lại nhìn Lam Hải Quỳnh đang có biểu cảm phức tạp. “Ly hôn? Ly hôn cái gì? Tôi đã đồng ý cho anh ly hôn chưa?” Lam Hải Quỳnh đột nhiên mất bình tĩnh, vung đũa hét lên: “Mẹ đã đồng ý ly hôn, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý.” “Nếu anh có bản lĩnh như vậy thì hãy lấy lại sơn trang Vân Đỉnh về, xây dựng lại, khôi phục lại uy nghiêm đã mất của nhà họ Lam.”