“Này, sao cô lại đẩy người khác thế?”
Tôn Bất Phàm lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Sau khi ổn định lại cơ thể, ông ta nhìn cô gái trẻ với vẻ tức giận.
“Đẩy người khác thì đã sao? Ông mà lèm bèm nữa tôi bem ông đấy”
Cô gái trẻ này rất hung hăng, hoàn toàn không coi Tôn Bất Phàm ra gì:
“Nhanh lấy Huyết Linh Chi ra, ba tôi bị thương cần dùng”
“Đây là thái độ của cô khi cầu xin người khác chữa trị cho ba mình sao?”
Tôn Bất Phàm tức giận: “Chúng tôi có Huyết Linh Chi thì sao? Tại sao phải đưa cho cô?”
“Câm miệng”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ đanh lại, tát Tôn Bất Phàm một cái mạnh đến nỗi Tôn Bất Phàm mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Bạch Vũ dừng kim châm cứu trên tay, nhìn về phía cô gái trẻ.
Tôn Bất Phàm chật vật đứng dậy, tức giận hỏi: “Cô thực sự ra tay?”
Các bệnh nhân cũng cảm thấy phẫn nộ khi chứng kiến cảnh tượng này và xôn xao chỉ trích cô gái trẻ:
“Đúng vậy, đây là phòng khám, sao cô có thể dùng vũ lực?”
“Ông Tôn là cháu trai của Tôn thần y. Cô đánh ông ấy, tức đánh vào mặt mũi nhà họ Tôn.
“Nếu chọc giận ông Tôn, e rằng toàn bộ Trung Hải sẽ không có ai chịu khám bệnh cho cô nữa.”
Tuy y thuật của Tôn Bất Phàm không bằng Bạch Vũ, nhưng mỗi ngày ông ta đều chăm chỉ khám bệnh, cho nên bệnh nhân đều có ấn tượng tốt với ông ta.
Chương Đại Cường và những người khác đi tới, Bạch Vũ phất tay ngăn cản bọn họ làm chuyện manh động.
“Ông Tôn thì đã sao?”
Cô gái trẻ hừ một tiếng:
“Đừng nói ông ta chỉ là cháu trai của Tôn thánh thủ, cho dù Tôn thánh thủ có ở đây, tôi Hoàng Thiên Kiều cũng sẽ đánh ông ta như thường”
Gì mà thần với cả y. Trong thế giới của cô ta, nắm đấm là vương đạo.
Mấy tên đi cùng chỉ vào bệnh nhân hăm dọa:
“Bệnh thì khám, không bị bệnh thì cút khỏi đây. Còn lo chuyện bao đồng thì đánh luôn cả mấy người.”
“Người Huyền Võ Quán của Võ Minh chúng tôi không phải là loại người mà các người có thể đụng vào”
Họ đều rất kiêu ngạo:
“Nếu không phục thì ra đây đánh nhau một trận.
Khi nghe nói là người của Huyền Vũ Quán của Võ Minh, mọi người đầu tiên đều sửng sốt, sau đó theo bản năng im lặng. Hiển nhiên là bọn họ đều biết đối phương là người như thế nào.
Cơn giận của Tôn Bất Phàm cũng dịu đi đôi chút.
Trong mắt Chương Đại Cường cũng hiện lên vẻ kiêng dè.
Bốn hội quán lớn của Võ Minh Trung Hải đều do những vị tướng cốt cán của Hoàng Phi Giang quản lý. Mỗi người đều tính tình ngang bướng, thân thủ trác tuyệt, khiến người ta không dám trêu chọc.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Hoàng Phi Giang là người cực kỳ bao che người của mình. Bất kể cấp dưới của mình đúng hay sai, ông ta đều sẽ không tiếc công sức để bảo vệ họ.
Hoàng Phi Giang đại diện cho sức mạnh quân sự cao nhất ở Trung Hải, nên rất ít người dám xung đột với Võ Minh.
Nếu không cẩn thận, có thể mất chân mất tay hoặc thậm chí mất
mạng.
Chương Đại Cường liếc mắt liền nhận ra lão già mặc đồ xám ngồi trên xe lăn chính là vị tướng được Hoàng Phi Giang trọng dụng, Hoàng Huyền Vũ, cũng là hội trưởng của hội
quán Huyền Vũ.
Ông ta nhớ rằng Hoàng Huyền Vũ là một cao thủ có thể lấy một địch trăm, hơn nữa đệ tử của ông ta đã giành được nhiều giải vô địch võ thuật ở Trung Hải, nên ông ta rất ngạc nhiên khi thấy ông ta ngồi trên xe lăn.
Ông ta nhanh chóng nói cho Bạch Vũ biết thông tin mình biết.
“Hoàng Phi Giang? Thú vị đấy”
Bạch Vũ khẽ gật đầu, viết đơn thuốc cho bệnh nhân trước mặt, sau đó rút khăn giấy ra lau tay.
“Tôi nói lại lần nữa, mang Huyết Linh Chi ra đây”
Thấy bệnh nhân không dám nói gì, Hoàng Thiên Kiều càng thêm kiêu ngạo, chỉ tay về phía Tôn Bất Phàm:
“Đừng ép tôi tức giận nữa.
Mấy tên đồng bọn cũng nhìn chằm chằm vào Tôn Bất Phàm với ánh mắt sát khí đằng đẳng.
“Khí huyết, kinh lạc, nội tạng đều bị tổn thương, thần kinh ở eo bị tổn thương, gân và tĩnh mạch ở hai chân đều bị tắc nghẽn.
Lúc này, Bạch Vũ đã đi đến trước mặt Hoàng Huyền Vũ, vỗ vai ông ta, chẩn đoán:
“Nếu tôi không nhầm thì ông đã bị người ta đánh vào phần ngực và bị nội thương”
Bạch Vũ bình tĩnh nói: “Bây giờ không chỉ phải dựa vào xe lăn để di chuyển mà mỗi đêm khuya thắt lưng còn đau dữ dội, chưa hết, nói chuyện cũng khó khăn”
“Làm sao anh biết!”
Hoàng Thiên Kiều và nhóm người của cô ta nhìn Bạch Vũ với vẻ kinh ngạc. Bọn họ không ngờ rằng Bạch Vũ có thể biết được tình trạng của Hoàng Huyền Vũ mà không cần bắt mach.
Hoàng Huyền Vũ cũng cứng đờ người, không dám tin nhìn Bạch Vũ. Ông ta ngạc nhiên vì anh có thể chẩn đoán bệnh chính xác đến vậy.
Bạch Vũ vẫn bình tĩnh: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhìn ra.
“Có thể nhìn ra, vậy anh có thể chữa khỏi không?”
Ánh mắt Hoàng Thiên Kiều sắc bén: “Nếu có thể chữa thì mau chóng làm đi, đừng lãng phí thời gian.
Bạch Vũ mỉm cười không nói gì.
Với loại chấn thương này, phương pháp điều trị y tế thông thường hoàn toàn không có hiệu quả.
Đương nhiên, điều này không phải là vấn đề đối với Bạch Vũ.
Thấy Bạch Vũ không nói gì, Hoàng Thiên Kiều cho rằng Bạch Vũ cũng bó tay. Suy cho cùng, rất nhiều bệnh viện và bác sĩ nổi tiếng đều có biểu cảm giống vậy.
Hơn nữa, theo Hoàng Thiên Kiều thấy, trông Bạch Vũ có vẻ không có tí bản lĩnh gì. Cô ta chưa từng nhìn thấy một cao thủ Trung y nào ở tuổi này.
“Nếu không chữa được thì cút. Giả làm thần y cái gì?”
Hoàng Thiên Kiều mất kiên nhẫn mắng: “Còn nữa, nhanh lấy Huyết Linh Chi ra, có Huyết Linh Chi, chúng tôi có thể tự mình chữa khỏi bệnh cho ba tôi” Bạch Vũ cười nói: “Huyết Linh Chi quả thực có thể đả thông mạch máu, đối với ba cô sẽ có trợ giúp rất lớn”
“Biết được hữu dụng thì tốt, mau lấy ra đi. Chúng tôi đang vội, nếu không ba tôi mà bị tàn phế. Anh chịu trách nhiệm nổi không?”
Hoàng Thiên Kiều nhìn chằm chằm Bạch Vũ: “Đừng hòng phủ nhận việc có Huyết Linh Chi, đồng nghiệp của anh đã thừa nhận rồi.
“Anh cũng đừng chọn đại một loại để đối phó cho có với tôi. Chúng tôi biết rằng Huyết Linh Chi hơn năm trăm năm tuổi đang trong tay các anh.
Cô ta nghĩ Bạch Vũ muốn chơi xấu, không muốn đưa Huyết Linh Chi cho bọn họ nên đã cảnh báo Bạch Vũ.
Mấy tên đồng bọn cũng nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt kỳ quái, như thể nếu anh không giao nộp thì bọn họ sẽ phá hủy phòng khám.
“Huyết Linh Chi, có đấy”
Bạch Vũ cười lạnh: “Nhưng tại sao tôi phải đưa cho cô?”
“Phí lời, nếu Huyết Linh Chi có thể chữa khỏi bệnh cho ba tôi thì chứng tỏ nó có duyên với ba tôi”
Hoàng Thiên Kiều tức giận: “Anh chiếm lấy đồ của ba tôi, còn dám hỏi tại sao phải đưa cho tôi?”
“Da mặt cô dày thật. Chỉ nhẹ nhàng nói một câu có duyên với ba cô, thì bắt chúng tôi phải đưa Huyết Linh Chi cho cô”
Tôn Bất Phàm không nhịn được thốt lên: “Cô có biết cây Huyết Linh Chi đó đáng giá bao nhiêu không? Không dưới một trăm năm mươi tỷ đâu.
“Nói lâu như vậy, hóa ra các người muốn tiền à.”
Hoàng Thiên Kiều khinh thường hừ một tiếng: "Tôi có thể cho các người, nhưng đừng nghĩ tới việc ra giá cắt cổ.
“Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ ra mấy trăm tỷ để mua thứ có duyên với ba tôi đâu”
Thần kinh à ai mà dùng tiền của mình để mua đồ của mình?
“Tôi sẽ trả gấp mười lần mức phí khám bệnh cao nhất của các người, ba triệu
Cô ta lấy ra ba triệu ném mạnh lên bàn: “Nhanh lấy Huyết Linh Chi ra.
“Cô điên rồi sao? Mua Huyết Linh Chi một trăm năm mươi tỷ với giá ba triệu?”
Tôn Bất Phàm dè bỉu: “Sao cô không đi ăn cướp đi?”
“ồn ào!”
Hoàng Thiên Kiều nghe vậy sắc mặt lạnh đi, đá Tôn Bất Phàm một cước, khiến ông ta bay đi.
“Rầm!”
Tôn Bất Phàm hừ một tiếng rồi ngã xuống đất, làm đổ rất nhiều bàn ghế phía sau.
Đám người Chương Đại Cường và Hắc Cẩu vội vã chạy tới đỡ Tôn Bất Phàm dậy.
Ánh mắt Bạch Vũ trở nên lạnh lẽo: “Cô dám đánh người?”
“Đánh người thì đã làm sao? Nếu không lấy Huyết Linh Chi của ba tôi ra, tôi đánh cả luôn anh, tin hay không?”
Hoàng Thiên Kiều không hề phát hiện ra sự thay đổi của Bạch Vũ, vẫn cùng đồng bọn nhìn chằm chằm Bạch Vũ đầy khiêu khích.
“Không có Huyết Linh Chi, nhưng có một cái tát”
Hoàng Thiên Kiều không kịp né, hét lớn một tiếng ngã ra ngoài...