Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
“Đồ khốn nạn, anh dám đánh tôi?” Hoàng Thiên Kiều chật vật đứng dậy, đẩy đám đồng bọn tới đỡ mình ra, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Vũ: “Dám ra tay với Hoàng Thiên Kiều tôi, đúng là không biết trời cao đất dày.” Cô ta tỏa ra một khí thế ác liệt như một đám mây đen, nó không ngừng tuôn trào từ cơ thể cô ta, đè ép khiến những người xung quanh trông có vẻ yếu thế hơn nhiều. “Tôi nói cho anh biết, anh gặp rắc rối lớn rồi.” “Hôm nay nếu anh không giao Huyết Linh Chi ra, rồi chặt đứt một bàn tay của mình, tôi sẽ đánh tất cả các người tàn phế, sau đó phá hủy phòng khám của các người. Đám đồng bọn cũng rất tức giận. Họ xắn tay áo lên, rút côn nhị khúc ra và chuẩn bị ra tay. Những bệnh nhân xung quanh lập tức tản ra vì sợ bị vạ lây. “Cô đã phạm ba tội. Tội đầu tiên là đến khám bệnh với thái độ không đúng mực. “Thứ hai, hành xử thô lỗ và gây mất trật tự.” “Thứ ba, ra tay đánh người.” Bạch Vũ không hề sợ đám Hoàng Thiên Kiều. Anh bước về phía họ với hai tay chắp sau lưng: “Tuy rằng Kim Chi Lâm không phải là thánh địa, nhưng cũng không phải là nơi có thể hành động ngông cuồng.” “Tôi tát cô một cái, chỉ để đòi lại công lý. Anh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Kiều nói: “Nể tình cha cô bị thương nặng, tôi sẽ không làm khó cô. Nhưng tôi cũng sẽ không chữa trị cho ông ấy. Đem người rời đi đi.” “Làm khó tôi? Anh có tư cách đó à? Mười người như anh cũng không đủ để tôi đánh. “Và lại anh nghĩ tôi sẽ tin rằng anh có thể chữa khỏi bệnh cho ba tôi sao? Loại miệng còn hôi sữa như anh thì hiểu gì về y thuật.” Hoàng Thiên Kiều tức giận cười nói: “Tôi cho anh một phút, giao cây Huyết Linh Chi kia ra, quỳ xuống xin lỗi, nếu không tự gánh chịu hậu quả. Vừa nói cô ta vừa đá văng chiếc bàn khám bệnh ra xa. Chiếc bàn va mạnh vào một số bệnh nhân, khiến họ hét thảm một tiếng và ngã xuống đất, mặt mũi bầm tím. “Vậy để tôi làm khó cô” Trong mắt Bạch Vũ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo. Giây tiếp theo, chân anh khẽ trượt đi và lao vào Hoàng Thiên Kiều như một quả đạn pháo. Khí thế kinh người. “Tự tìm đường chết.” Hoàng Thiên Kiều nhướng lông mày, thế mà Bạch Vũ dám tấn công cô ta, đúng là hoang đường đến nực cười. Cô ta là cao thủ hiếm có của hội quán Huyền Vũ. Một nhân vật tầm thường như Bạch Vũ làm sao có thể đấu lại cô ta? Khi suy nghĩ vừa chuyển, Hoàng Thiên Kiều liền nhanh chóng giơ tay lên chặn đòn tấn công của Bạch Vũ. “Không xong rồi!” Ngay khi hai lòng bàn tay chạm vào cơ thể Bạch Vũ, Hoàng Thiên Kiều cảm nhận được một luồng hơi thở hủy diệt. Mọi phòng ngự khắp cơ thể cô ta đều bị phá giải. Một chưởng cô ta đánh ra bị Bạch Vũ dùng sức đẩy ngược lại, sau đó toàn bộ đập vào người cô ta. Hoàng Huyền Vũ vô thức hét lớn: “Cẩn thận!” “Bùm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Hoàng Thiên Kiều chấn động, nặng nề đập vào bức tường phía sau. “Ầm!” Một tiếng vang nặng nề nữa vang lên, Hoàng Thiên Kiều đập vào tường. Trong chốc lát, những vết nứt như mạng nhện xuất hiện trên tường. Cát dùng để trang trí chất đống dưới chân tường cũng theo sự chấn động đó rơi ào ào. Một xô sơn đổ lên người Hoàng Thiên Kiều. Cảnh tượng thật kinh hoàng. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng Huyền Vũ và những người khác, Hoàng Thiên Kiều toàn thân đầy gạch đá, vết máu lấm tấm, mình đầy thương tích. Cảnh tượng này khiến mọi người phải há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc trước võ lực của Bạch Vũ. Không ai ngờ rằng cú va chạm tùy ý của Bạch Vũ lại có sức sát thương lớn đến vậy. “Sư muội! Sư muội!” Đệ tử Hoàng thị hồi thần lại đều không ngừng kinh ngạc, tiến lên đỡ Hoàng Thiên Kiều toàn thân bị thương đứng dậy. Hoàng Huyền Vũ nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt u ám. Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy trong phòng khám nhỏ này lại có một cao thủ như vậy. Ông ta phán đoán Bạch Vũ có lẽ chỉ kém ông ta một chút thôi. Trong mắt Chương Đại Cường và Tôn Bất Phàm hiện lên một chút lo lắng. Nếu như Bạch Vũ đả thương Hoàng Thiên Kiều, Hoàng Phi Giang có lẽ sẽ tức giận, dỡ luôn Kim Chi Lâm. “Tôi ổn!” Hoàng Thiên Kiều được đỡ dậy đẩy đồng bọn ra, vẻ mặt hung dữ và tức giận, nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ. Bạch Vũ dám ra tay khiến cô ta bị thương nghiêm trọng như vậy. “Sao anh dám đánh lén khiến tôi bị thương? Anh có biết tôi là ai không? Anh biết sư công của tôi là ai không?" Mặc dù cô ta rất ngạc nhiên khi thấy Bạch Vũ làm mình bị thương, nhưng cô ta vẫn cho rằng mình bị thương là do bị đánh lén, Bạch Vũ đã tấn công cô ta khi cô ta không có sự chuẩn bị. Mà sau lưng cô ta có Hoàng Phi Giang, cô ta có đủ tự tin để đối đầu với Bạch Vũ. Bạch Vũ nghe vậy thì cười khẩy: “Tôi không quan tâm cô là ai. Nếu có ai dám làm loạn ở Kim Chi Lâm, tôi sẽ cho người đó một bài học. Đừng nói là cô, dù là Hoàng Phi Giang thì cũng thế thôi” “Nếu ông ta bất chấp lý lẽ mà tới đây ngông cuồng, tôi cũng sẽ đánh ông ta như vậy. Chương Đại Cường thầm nghĩ, chuyện này không ổn. Đây là sự khiêu khích đối với Hoàng Phi Giang và có thể sẽ xảy ra chuyện lớn. Tuy nhiên, ông ta cũng không khuyên gì Bạch Vũ. Nghe vậy, đám đệ tử Võ Minh nổi giận, ào ào chỉ vào Bạch Vũ muốn đánh nhau. “Có bản lĩnh, có bản lĩnh. Anh lợi hại như vậy, vậy hôm nay để tôi cho anh biết thế nào là lợi hại. Hoàng Thiên Kiều tức giận cười: “Người đâu tới đây, đánh gãy chân gãy tay thẳng nhãi này, rồi phá hủy nơi này, xem thử anh ta còn cứng miệng không” “Nếu cô đã quyết tâm đối chọi lại tôi, tôi mà nương nay nữa thì thánh mẫu quá.” Một tia sáng lóe lên trong mắt Bạch Vũ, giây tiếp theo, anh lại giáng ra một chưởng nữa. "Vut!" “Cái gì?” Hoàng Thiên Kiều hét lên một tiếng, vô thức lùi lại vài bước, muốn tránh né đòn tấn công của Bạch Vũ. “Bốp!” Mặc dù Hoàng Thiên Kiều đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng lòng bàn tay của Bạch Vũ, không ai có thể ngăn cản được. Một tiếng lớn vang lên, Bạch Vũ dùng một chưởng đánh vào vị trí đan điền của đối phương. Một luồng sức mạnh thô bạo làm tổn thương lục phủ ngũ tạng và phế bỏ đan điền của cô ta. Đan điền là động cơ khởi động của người tập võ. Nếu đan điền bị tổn thương, tất cả võ công sẽ bị phế. Hoàng Thiên Kiều lại hét lên lần nữa, nhưng lần này cô ta không bay ra ngoài nữa. Thay vào đó, cô ta lùi lại ba bước và quỳ xuống đất với vẻ mặt kinh hoàng. Cô ta muốn đứng lên đối chiến với Bạch Vũ, nhưng lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, máu tươi từ miệng trào ra: Cô ta vừa sốc vừa tức giận: "Anh đã làm gì tôi?” Bạch Vũ chắp tay sau lưng: “Tôi không làm gì cả, phế đan điền của cô thôi. Bây giờ cô chỉ là một kẻ vô dụng” Dù sao thì cả hai bên đều đã như nước với lửa, nên Bạch Vũ cũng không ngại trực tiếp đánh bại đối phương, để bớt một rắc rối sau này. “Anh dám phế võ công của tôi? Anh dám phế võ công của tôi?" Biểu cảm của Hoàng Thiên Kiều trở nên méo mó. Cô ta muốn đứng dậy liều mạng với Bạch Vũ, nhưng thân thể lại run rẩy, ngã phịch xuống đất. Cô ta đau buồn và phẫn nộ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình, một thiên chi kiều tử được kỳ vọng sẽ trở thành quán trưởng đời tiếp theo, lại có ngày bị người ta đánh thành đồ phế vật ở đây. “Đồ khốn nạn, anh ngông cuồng quá đấy!” Đám đồng bọn hoàn toàn nổi giận, ồ ạt lao về phía Bạch Vũ. “Bốp bốp bốp!” Bạch Vũ không nhiều lời, đá tên này tới tên kia. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, anh đã đá bay cả mười mấy người. Gân của bọn họ bị Bạch Vũ đá vào, không chỉ khiến bọn họ vô cùng đau đớn, mất đi khả năng chiến đấu mà còn khiến bọn họ không thể luyện võ trong vòng ba đến năm tháng. Hoàng Thiên Kiều nắm chặt nắm đấm, muốn đánh chết Bạch Vũ, nhưng đành bó tay với anh. Hoàng Huyền Vũ cũng tức giận, cố gắng thốt ra một câu: “Cậu trai trẻ, cậu có bao giờ nghĩ tới hậu quả khi làm một việc tàn ác như vậy chưa?” Bạch Vũ chẳng nói đúng sai: “Hậu quả? Các người tới đây giở thói ngang ngược có nghĩ tới hậu quả không?” Anh không có tí thiện cảm nào với Hoàng Huyền Vũ. Rõ là ông ta có thể ngăn chặn hành vi của con gái mình, nhưng ông ta lại để mặc cho cô ta làm xằng làm bậy . Điều này chứng tỏ Hoàng Huyền Vũ cũng là quen hành xử bá đạo. “Chuyện này khác” Nghe lời Bạch Vũ nói, Hoàng Huyền Vũ không tỏ rõ đúng sai: “Cậu chỉ là một phòng khám nhỏ, không có tư cách so sánh với Huyền Vũ Quán. “Cậu không đủ tư cách để nói về hậu quả” “Cậu đã phế con gái tôi và làm bị thương rất nhiều đệ tử của tôi. Cho dù tôi không thể làm gì cậu, sư phụ tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho tôi. “Chàng trai, hãy suy nghĩ kỹ xem nên giải quyết chuyện này thế nào." Khuôn mặt ông ta hiện rõ lên sát ý. Nếu không phải do ông ta không thể đứng lên, công lực chỉ còn một nửa, ông ta đã sớm đánh chết Bạch Vũ rồi.