Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
Sáu giờ tối, tại lối ra của khu bay quốc tế sân bay Trung Hải, Bạch Vũ đang đứng chờ một cách vô tư lự. Buổi chiều anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến đón Lam Vũ Miên. Đầu tiên, anh đã hứa với Lam Vũ Miên từ trước, thứ hai, thái độ của Lam Vũ Miên đối với anh khá tốt, Bạch Vũ không thể vì mình rời khỏi nhà họ Lam mà xa lánh cô ta. Tất nhiên, mối quan hệ giữa hai bên khá hài hòa. Ngoại trừ việc Lam Vũ Miên ngây thơ, thì còn do cô ta đang đi du học và một năm họ chỉ gặp nhau được mười mấy ngày. Mười mấy ngày mà muốn có va chạm gì thì cũng khó. Lam Thục Linh có vòng eo thon, Lam Hải Quỳnh có đôi chân dài, Lam Vũ Miên có bộ ngực lớn. Những ấn tượng còn sót lại hiện lên trong đầu Bạch Vũ, anh đột nhiên cảm thấy có chút khó thở. Trong lúc Bạch Vũ đang suy nghĩ, một lượng lớn hành khách xuất hiện ở lối ra của sân bay. Hình ảnh hai cô gái trẻ đi cạnh nhau đặc biệt bắt mắt. Cô gái mặc đồ đen bên trái khoảng đôi mươi, có khuôn mặt trái xoan và cao hơn 1 mét 75. Ngay cả khi đi giày bệt, cô ta vẫn nổi bật giữa đám đông. Một cặp kính râm đắt tiền và mái tóc buộc hờ hững khiến hình ảnh cô gái này chuyển từ 2D sang 3D. Cao ráo, mạnh mẽ, những người đàn ông bình thường sẽ không dám đứng cạnh một cô gái như vậy. Cô gái bên phải, cũng trạc tuổi cô ta, có đường nét thanh tú như một bức tranh, dáng người cao ráo và đôi chân dài tuyệt đẹp trong chiếc quần jeans bó. Ống quần của cô ta được xắn lên, để lộ đôi mắt cá chân trắng trẻo. Ở chân trái, cô ta còn đeo một chuỗi chuông bạc nhỏ. Cô ta đang đi một đôi giày thể thao màu trắng, cùng sự tự tin rung động lòng người, toàn thân cô ta tràn ngập vẻ đẹp trẻ trung. Vẻ đẹp đó, không chút tô điểm, ánh hoàng hôn phản chiếu trên người cô ta, tạo cho cô ta một tầng hào quang vàng rực. Khoảnh khắc này, cô gái có vẻ đẹp đến ngạt thở. Cô ta là con gái út của nhà họ Lam, Lam Vũ Miên. Mặc dù cả hai có tính khí khác nhau nhưng đều có vẻ đẹp rất thu hút. Họ nổi bật giữa đám đông và thu hút nhiều người đến chụp ảnh và cảm thán không thôi. Tuy nhiên, nó cũng khiến vô số người cảm thấy tự ti và không dám đến gần. Cho dù có là một tay chơi thì trước tiên họ cũng phải xem mình có xứng hay không. “Tư Kỳ, thấy Trung Hải thế nào?” Đi ra khỏi sân bay, Lam Vũ Miên vừa hít thở không khí trong lành, vừa mỉm cười nói với cô gái mặc đồ đen. Cô gái mặc đồ đen kéo vali nhìn quanh rồi hơi nhíu mày. Những cô gái ở Long Đô được hưởng nền giáo dục hoàn toàn theo phương Tây nên rất kén chọn và luôn có phần xoi mói khi nhìn nhận mọi người và mọi vật. Nếu cô ta không cần phải huy động vốn từ Ngân hàng Bách Hoa, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với Trung Hải trong đời. “Cao ốc chọc trời, ánh đèn rực rỡ” Cô gái tên là Tư Kỳ mỉm cười đầy kiêu ngạo, vẻ mặt mang đậm vẻ xoi mói: “Chỉ là hơi dư vẻ xô bồ và hơi thiếu nền tảng.” “Với sự phát triển kinh tế nhanh chóng, không thể tránh khỏi việc tồn tại một số khiếm khuyết” Lam Vũ Miên cười khẽ: “Mười tám năm nữa, Trung Hải nhất định sẽ trưởng thành hơn. Trong nụ cười như có như không của Tư Kỳ, Bạch Vũ cầm chìa khóa xe chạy tới và hét lớn với Lam Vũ Miên: “Vũ Miên, em xuống máy bay rồi à?” “Anh rể!” Lam Vũ Miên vừa nhìn thấy Bạch Vũ đã hét lên, sau đó ôm chặt lấy cổ Bạch Vũ, quấn lấy Bạch Vũ như một con lười: “Lâu rồi không gặp anh. Mặc dù Lam Vũ Miên đã là sinh viên đại học nhưng cô ta vẫn luôn vô tư lự. Khi còn ở nhà họ Lam, cô ta thường mặc đồ ngủ đến phòng của Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh. Thậm chí ngay cả khi cô ta không thể cài cúc hay kéo khóa áo ngực, cô ta vẫn vô tư nhờ Bạch Vũ giúp đỡ, nên Bạch Vũ cũng không ngạc nhiên khi cô ta lao vào anh. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Bạch Vũ vẫn kéo Lam Vũ Miên ra: “Vũ Miên, đừng ồn ào nữa. Ở đây nhiều người như vậy, nếu bị chụp ảnh thì phiền phức lắm” “Phiền phức? Em với anh thì có phiền phức gì được? Cũng có làm gì xấu hổ đâu” Lam Vũ Miên tức giận liếc mắt nhìn Bạch Vũ: “Em biết rồi, nhất định là chị em yêu cầu. Xem ra anh thật sự bị vợ mình quản chặt rồi. “Cũng đúng, có mẹ và chị gái cực phẩm của em đàn áp, anh không còn cách nào khác ngoài việc phải ngoan ngoãn nghe lời. “Lúc đó não anh có vấn đề đúng không? Anh đã ký hợp đồng bán mình nào vậy? Anh không thấy em đi du học chỉ vì muốn tránh mặt mẹ và mọi người sao?” Lam Vũ Miên phàn nàn không chút kiêng dè. Trời ơi, tôi đã ly hôn với chị gái cô rồi, tôi sợ gì chứ? Bạch Vũ lẩm bẩm trong lòng, nhưng không nói ra trước mặt Tư Kỳ: “Anh không sao, chủ yếu là ảnh hưởng không tốt đến em thôi” “Em trẻ đẹp vậy mà. Lỡ đâu ảnh chụp chung với anh bị tung lên mạng, tựa đề sẽ là Người đẹp và Quái vật. Bạch Vũ cười nói: “Như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta bảo gu của em kỳ lạ sao?” “Mặc dù biết đây không phải là điều anh thực sự muốn nói, nhưng em vẫn thích nghe. Bổn cô nương quả thực trẻ trung xinh đẹp, ha ha. Lam Vũ Miên tự khen mình một hồi, sau đó vỗ đầu khi nhìn thấy cô bạn thân bên cạnh: “Ồ, em quên giới thiệu với mọi người. “Anh rể, đây là bạn thân em quen ở nước ngoài. Cậu ấy cũng là một giám đốc quản lý đầu tư tài mạo song toàn trong giới tài chính, năng lực rất giỏi, Triệu Tư Kỳ. “Tư Kỳ, đây là anh rể tớ, Bạch Vũ. Nghe vậy, Bạch Vũ đưa tay về phía Triệu Tư Kỳ, mỉm cười nói: “Xin chào.” Tư Kỳ liếc nhìn Bạch Vũ, thấy anh không đẹp trai, mặc quần áo bình thường, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ Plum từ những năm 1980. Cô ta nhìn anh với vẻ khinh thường theo bản năng. Cô ta không đưa tay ra bắt tay Bạch Vũ mà chỉ giơ cổ tay lên nhìn chiếc Cartier: “Vũ Miên, hôm nay thế thôi. Lát nữa tớ còn phải đi dự tiệc tối. “Tớ có cuộc hẹn ăn tối với phó chủ tịch Bách Hoa. Tớ phải có được khoản tài trợ mười lăm ngàn tỷ trong tuần này” “Đợi tớ làm xong việc, chúng ta hãy hẹn nhau uống trà vào một ngày khác nhé. Cô ta đáp lại Lam Vũ Miên một cách thờ ơ, hoàn toàn lờ đi tới sự tồn tại của Bạch Vũ. Cô ta khinh thường người anh rể mà Lam Vũ Miên từng nhắc đến từ tận đáy lòng. Một người đàn ông ăn bám phụ nữ thì không xứng đáng được cô ta tôn trọng. Trong mắt cô ta, chỉ có Uông thiếu mới là đàn ông đích thực. Trong mắt Bạch Vũ hiện lên một tia giễu cợt. Anh có thể thấy cô gái trẻ này coi thường anh, nhưng anh không hề tức giận. Anh đã quen với thái độ của họ từ lâu rồi. “Cậu có tiệc tối à?” Lam Vũ Miên lộ ra vẻ thất vọng: “Tớ còn nghĩ tới chuyện tối nay đi chơi với nhau” “Hay cậu bàn xong việc thì tới tìm tớ? Tớ sẽ đi hộp đêm với một vài người bạn, cậu tới chơi cho vui” “Tiện kết thêm vài người bạn nữa. Cô ta mời Triệu Tư Kỳ đi chơi, lo lắng người bạn thân lạ nước lạ cái sẽ buồn chán khi ở Trung Hải, đồng thời cũng muốn làm tốt vai trò chủ nhà. “Không, hôm nay tớ thực sự không có thời gian. Sau bữa tối, tớ vẫn còn một số báo cáo phải gửi về" Triệu Tư Kỳ lắc đầu: “Hơn nữa, những người đến tham gia với cậu đều là những kẻ tầm thường chỉ biết ăn uống và vui chơi. Chẳng có gì vui cả. Lam Vũ Miên lại nói: “Được rồi, vậy thì cậu cứ lo việc của mình trước đi. À mà, không phải cậu định vào thành phố sao? Để anh rể tớ đưa cậu đến đó.” “Không, tớ tự đặt xe là được.” Triệu Tư Kỳ lắc đầu liếc nhìn Bạch Vũ, xác định anh ta đang lái một chiếc xe ô tô mini, thậm chí có thể là xe bán tải. Cô ta không quen ngồi trong một chiếc xe hạng thấp như vậy. “Được rồi, cứ vậy đã. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau vào ngày khác” Nói xong, cô ta bước về phía trước vài mét rồi gọi một chiếc taxi. “Vũ Miên, không sao đâu, cô ta có thể tự chăm sóc mình được” Bạch Vũ không có ấn tượng tốt với Triệu Tư Kỳ nên kéo Lam Vũ Miên lên xe. “Vút!” Audi, 41A8686...