“Anh rể, em nói cho anh biết, lần này em lén lút quay về đó.
Lam Vũ Miên không để ý tới xe của Bạch Vũ. Sau khi ngồi vào ghế phó lái, cô ta bắt đầu bắt đầu trạng thái kể lể và khai báo:
“Anh biết không, em sắp tốt nghiệp rồi. Nền kinh tế ở nước ngoài không tốt, khó tìm việc, nên em đã nộp hơn chục bộ hồ sơ xin việc ở Trung Hải.”
“Này, đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”
“Bảy tám công ty đã đưa cành olive cho em và mời em phỏng vấn trong tuần này”
“Một trong những công ty đó, Dược phẩm Bách Hoa, là phù hợp với em nhất. Họ đang tuyển dụng một trợ lý cho chủ tịch với mức lương khởi điểm mỗi năm từ một tỷ rưỡi.
Cô ta nói một cách nghiêm túc: “Em á, kỹ năng không có, mạng lưới quan hệ cũng không ổn, nên chỉ có thể làm quản lý thôi.”
Bạch Vũ hơi sửng sốt: “Dược phẩm Bách Hoa? Em muốn vào công ty này sao?”
“Tất nhiên, em phải vào được. Nếu không thì tại sao em phải quay về tận nơi để phỏng vấn?”
Lam Vũ Miên khoanh chân nói: “Em nói cho anh biết, tuy quy mô của Dược phẩm Bách Hoa không lớn, nhưng thực ra lại có ngân hàng Bách Hoa đứng sau, có thể phát triển bất cứ lúc nào.
Bạch Vũ cười: “Em nghe ngóng cũng cặn kỹ đấy nhỉ.
“Em quyết tâm phải được mà”
Lam Vũ Miên lười biếng đáp lại, sau đó đổi chủ đề:
“Bố mẹ em luôn muốn sau khi tốt nghiệp em sẽ đến công ty Thiên Đường để giúp chị gái điều hành công ty, nhưng em không có hứng thú chút nào.
“Em không muốn lãng phí tuổi trẻ của mình như chị, đi làm thuê cho người khác. Công ty Thiên Đường chỉ là công cụ mà Lam Môn dùng để hút cạn tinh hoa và xương máu của nhà em thôi.”
“Vì vậy, em dự định sẽ làm việc cho công ty khác sau khi tốt nghiệp.
“Tối nay em hẹn mấy người bạn đi quán bar. Họ đều là nhân viên của công ty Dược phẩm Bách Hoa. Nghe nói chức vụ của họ không thấp.” “Vừa xuống máy bay là em đã tìm họ, hy vọng họ có thể giúp em.
“Em nhờ anh đến đón là muốn anh yểm trợ cho em, tránh việc bố mẹ không cho em đi phỏng vấn mà bắt em đến công ty Thiên Đường.”
Cô ta thẳng thắn trình bày mục đích của mình với Bạch Vũ.
“Vũ Miên, xin lỗi, anh nghĩ là anh không thể giúp gì được cho em...
Đến ngã tư phía trước, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Bạch Vũ đạp phanh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh và chị em...
“Không được từ chối em.
Lam Vũ Miên bĩu môi, nghiêng nửa người về phía Bạch Vũ:
“Nếu anh không giúp em, tự do của một người phụ nữ xinh đẹp như em sẽ bị bọn họ bóp nghẹt.
Tuy Bạch Vũ chỉ coi Lam Vũ Miên như em gái, nhưng khi cô ta nghiêng người về phía anh như vậy, ánh mắt anh không khỏi liếc trúng phần trắng nõn kia.
Tuổi trẻ thật tuyệt vời.
Bạch Vũ cảm khái trong lòng, giống như ngửi thấy mùi táo xanh.
Nhưng Bạch Vũ vẫn lắc đầu: “Anh thực sự không bao che được cho em”
“Sao không bao che cho em được?”
Lam Vũ Miên chớp mắt nói: “Lát nữa em sẽ nhắn tin cho mẹ, nói với mẹ là em đã trở về Trung Hải và đang uống rượu với bạn bè ở quán bar. Uống xong em sẽ về"
“Ba mẹ chắc chắn sẽ tức giận. Tới lúc đó em sẽ nói với họ rằng anh đang ở bên cạnh trông chừng em, anh thuận theo nói vài lời với họ, họ sẽ không tức giận.
“Mặc dù họ coi thường anh và thường làm khó anh, nhưng có anh ở cạnh họ cũng yên tâm.
Cô ta cũng lấy ra một xấp tiền nhét vào túi Bạch Vũ: “Anh rể, giúp em một chút đi.
Bạch Vũ từ chối không chút do dự: “Không được, anh chỉ có thể đưa em về nhà”
Lam Vũ Miên dấu môi: “Anh rể...
Sau đó, Bạch Vũ nhìn thấy một bàn tay nhỏ đưa ra nắm lấy cổ tay trái của mình, thỉnh thoảng lại lắc lư một cách đáng thương.
Trong lòng Bạch Vũ run lên, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lam Vũ Miên đang chu môi, ánh mắt lấp lánh nhìn anh...
Bạch Vũ cười bất đắc dĩ: “Tối nay anh có thể đưa em đi tụ họp, nhưng em phải về nhà họ Lam trước mười một giờ.
“Cảm ơn anh rể”
Lam Vũ Miên vui mừng nhảy cẫng lên, duỗi hai ngón tay ra, đặt lên đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó ấn lên mặt Bạch Vũ:
“Em sẽ tặng anh một nụ hôn ngọt ngào như một phần thưởng...
Bạch Vũ cười khổ một tiếng, sau đó đạp ga rời đi.
Đường trở về thành phố rất tắc nghẽn. Bạch Vũ lái xe gần hai giờ mới tới phố quán bar dọc bờ sông, sau đó dừng lại ở trước cửa một quán bar tên là Huy Hoàng.
“Nào, nào anh rể, cùng vào nhé. Tối nay em mời mà.
Lam Vũ Miên đã ngủ được hai tiếng, nghe thấy tiếng nhạc sôi động phát ra từ bên ngoài cửa sổ, lập tức mở mắt ra, kéo Bạch Vũ về phía quán bar Huy Hoàng.
Cô ta trông rất quen thuộc với nơi này, chứng tỏ Lam Vũ Miên đã từng đến đây nhiều lần.
Vừa bước vào quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã làm Bạch Vũ khó chịu. Nói thật thì Bạch Vũ không thích môi trường này cho lắm.
Tám giờ rưỡi là thời điểm quán bar kinh doanh tấp nập nhất, nên có rất nhiều người ra vào quán.
Lam Vũ Miên kéo cánh tay Bạch Vũ đi tới khu vực ghế lô xem thử.
“Vũ Miên, Vũ Miên, ở đây!”
Lam Vũ Miên vừa xuất hiện đã lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Sau đó, một cô gái cao ráo đứng dậy từ ghế lô phía đông và vẫy tay chào Lam Vũ Miên một cách phấn khích.
Lam Vũ Miên vội vàng kéo Bạch Vũ qua.
Ngồi trên ghế lỗ hình lưỡi liềm là bốn năm cô gái trẻ rất thời thượng, tất cả đều ăn mặc xinh đẹp và để lộ đôi chân dài quyến rũ.
Lam Vũ Miên ghé sát vào tai Bạch Vũ, cười khẽ:
“Tiếc là anh kết hôn với chị em rồi, nếu không em đã có thể giới thiệu cho anh vài người đẹp.
“Đình Đình, Phi Phi, Yên Nhiên, xin chào, đã lâu không gặp”
Lam Vũ Miên buông Bạch Vũ ra, ôm mấy cô gái, sau đó mỉm cười giới thiệu Bạch Vũ với mọi người:
“Đây là anh rể tớ, Bạch Vũ.”
“Anh rể, để em giới thiệu với anh nhé.”
“Đây là Tưởng Đình Đình, đây là Tôn Yên Nhiên, còn có Trương Phi Phi, ba mỹ nhân của phòng quan hệ công chúng của công ty Dược phẩm Bách Hoa, thân phận quý giá đó.
Lam Vũ Miên một hơi giới thiệu mấy cô gái trước mặt với Bạch Vũ.
Lại là Dược phẩm Bách Hoa?
Bạch Vũ thầm kêu lên trong lòng, thật là trùng hợp. Tuy không thích cảnh tượng này nhưng anh vẫn đưa tay ra vì lịch sự.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Bạch Vũ, rất vui được gặp mọi người”
Tưởng Đình Đình liếc nhìn Bạch Vũ, sau khi nhìn thấy trang phục của anh, cô ta bĩu môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng.
“Tôi tên là Tưởng Đình Đình.
Tôn Yên Nhiên đáp lại một cách hờ hững, không chọn bắt tay với Bạch Vũ.
“Vũ Miên, cậu đùa đấy à?”
Trương Phi Phi thậm chí còn hét lớn:
“Tớ tưởng cậu sẽ dẫn theo một anh chàng ngoại quốc hoặc là phú nhị đại nào đó đến đây nữa chứ, kết quả là cậu dẫn theo ông anh rể ở rể tới đây.
“Có phải là cậu đang giấu đàn ông tốt không muốn bọn tớ biết đúng không?”
Tưởng Đình Đình và những người khác phụ họa: “Đúng vậy, tài nguyên tốt thì nên chia sẻ. Sao, sợ bọn tớ cướp mất à?”
Bạch Vũ cười nhạt rồi rút tay về.
Anh có thể thấy được Tưởng Đình Đình và những người khác đều coi thường anh nên thậm chí không muốn bắt tay anh.
Lam Vũ Miên nhún vai: "Mỗi ngày đều học mệt muốn chết, làm sao có thời gian để có bạn trai chứ?”
Vừa giải thích, cô vừa nắm lấy tay Bạch Vũ, như muốn xin lỗi anh và an ủi anh.
Mịn màng mềm mại.
Vài từ ngữ hiện lên trong đầu Bạch Vũ.
“May mà tớ đã gọi anh Quân tới.”
Tưởng Đình Đình cười ngọt ngào: “Anh Quân tới rồi, tiệc tối nay sẽ không nhàm chán nữa”
Lúc này, cô ta vẫy tay với mấy người ở gần đó và gọi: "Anh Quân, em ở bên này”
Sau đó, một người đàn ông cao lớn và cực kỳ đẹp trai bước tới.
Bạn trai của Tưởng Đình Đình cũng là giám đốc quan hệ công chúng của Công ty Dược phẩm Bách Hoa.
Hồng Quân!
Anh ta mặc quần áo hàng hiệu, có khuôn mặt bóng nhẫy dầu và bụng bia.
Phía sau, anh ta còn dẫn theo vài nam nữ quần là áo lượt.
Anh ta giống như một người thành đạt được mọi người bao quanh.
“Anh Quân!”
Tôn Yên Nhiên và những người khác đều đứng dậy chào anh ta, mỉm cười khách sáo. Ngay cả Lam Vũ Miên cũng chào anh ta một tiếng “Anh Quân”.
Sau khi chào hỏi, Hồng Quân nhìn Bạch Vũ với vẻ khinh thường rồi nói: “Nếu sau này có vấn đề gì ở Trung Hải, có thể báo tên tôi ra.