Nếu có vấn đề gì ở Trung Hải, cứ báo tên anh ta.
Hồng Quân tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, như thể anh ta là người có quyền quyết định toàn bộ Trung Hải.
Tưởng Đình Đình và Tôn Yên Nhiên cùng reo lên: “Anh Quân thật lợi hại.
Bạch Vũ thản nhiên nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh Quân, nhưng tôi không cần.”
Anh cũng nắm tay Lam Vũ Miên, ra hiệu cô ta đừng tức giận.
“Chà chà, cậu không cần sao? Nói như thể cậu cũng có bản lĩnh ư đó?”
Nhìn thấy Bạch Vũ nắm tay Lam Vũ Miên, trong mắt Hồng Quân hiện lên vẻ tức giận. Mặc dù anh ta có bạn gái nhưng không có nghĩa là anh ta không có ý xấu với Lam Vũ Miên.
“Loại ở rể như cậu, tôi một tay cũng đè bẹp chết được cả trăm thắng”
“Nếu không phải cậu là anh rể của Vũ Miên, cậu thậm chí còn không có cơ hội được uống cùng bàn với tôi.
“Một tên bám váy mà cũng đòi thái độ, mẹ nó chứ.
Anh không hề khách sáo mắng nhiếc Bạch Vũ, khiến Bạch Vũ bẽ mặt trước mặt mọi người để Bạch Vũ biết thân biết phận mà rời đi.
Anh ta không biết gì về Bạch Vũ và cũng không muốn biết quá nhiều. Chỉ cần biết anh là thằng ở rể thì anh chính là đồ bỏ đi.
Phàm là một người đàn ông có chút năng lực và bản lĩnh thì ai lại muốn đi ở rể và bị người khác coi thường?
“Đúng vậy, anh Quân muốn che chở cho là vinh dự của anh mà anh còn không cần, thứ gì không biết”
“Nếu anh không biết điều như vậy thì chỉ có trốn trong nhà ăn bám thôi, ra ngoài xã hội là bị dạy dỗ bất cứ lúc nào.
“Chỉ có anh Quân là tính tình tốt, nếu là người khác, chắc chắn đã tát anh hai cái rồi”
Tưởng Đình Đình, Tôn Yên Nhiên, Trương Phi Phi và những người khác cũng coi thường Bạch Vũ. Họ chướng mắt vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ của anh.
Phải biết là, khi đám đàn ông nhìn thấy những người đẹp như họ, ai cũng đều cố gắng chiều chuộng và nịnh nọt họ.
Dáng vẻ nhìn thấu hồng trần của Bạch Vũ khiến bọn họ cảm thấy ghê tởm và tức giận.
“Anh Quân, mọi người đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vũ Miên trầm xuống:
“Anh rể tôi ở rể thì đã sao? Ăn cơm của các người hay tiêu tiền của các người? Cần gì phải mỉa mai và chế giễu thế?”
Trương Phi Phi và những người khác hơi nhíu mày. Bọn họ không ngờ Lam Vũ Miên lại bênh vực Bạch Vũ.
Sắc mặt Hồng Quân càng thêm khó coi, càng không ưa Bạch Vũ.
“Vũ Miên, không cần phải tức giận.”
Bạch Vũ nhấp một ngụm nước soda, nhìn Hồng Quân cười:
“Tôi chỉ là một kẻ vô danh. Anh không cần quan tâm tôi đâu.”
Lam Vũ Miên hừ một tiếng:
“Anh rể tôi hiện tại không được như ý, nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai anh ấy không thể thành công. Dù sao thì anh ấy cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng”
Thấy Lam Vũ Miên không vui, Tôn Yên Nhiên lên tiếng xoa dịu:
“Được rồi, đừng cãi nhau vì chuyện này nữa, chúng ta uống đi. Lý Đan, đi lấy một chai rượu ngon để tô điểm nào.
Cô ta nghiêng đầu một cách đầy ý vị về phía một chàng trai trẻ.
Người đàn ông tên Lý Đan gật đầu, đứng dậy và đi về phía quầy bar.
“Trong thời đại bây giờ, bằng cấp không còn hữu ích nữa.”
Hồng Quân hừ một tiếng, không thèm quan tâm:
“Những người tốt nghiệp từ trường đại học top1 vẫn bán thịt lợn. Cho dù có tìm được việc làm tốt, thì cũng không thể so được một ngón tay của chúng tôi.
“Lấy Vũ Miên làm ví dụ. Mỗi năm mấy tỷ để đi du học nước ngoài”
“Anh rể em cả đời có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không?”
Anh ta nhìn Bạch Vũ với vẻ khiêu khích: “Cậu nhóc, cậu nói xem có phải không?”
Dù sao thì người cần sự giúp đỡ của họ đêm nay là Lam Vũ Miên, cho nên anh ta không lo sẽ trở mặt với Lam Vũ Miên.
Bạch Vũ không muốn làm Lam Vũ Miên mất mặt nên cười nói: “Anh nói đúng, tôi vô dụng, tôi hèn nhát.
“Anh Quân, đừng tốn thời gian vào loại người vô dụng này nữa. Đến đây, chúng ta cùng uống rượu.
Tưởng Đình Đình cười khúc khích, cầm lấy chai rượu và cùng Hồng Quân uống.
Trương Phi Phi và những người khác cũng nâng ly với Hồng Quân, trong lúc đó bọn họ vẫn luôn không ngừng làm nũng và yêu cầu anh Quân chiếu cố bọn họ, sau này sẽ cho bọn họ nhiều khách hàng tốt hơn.
Hồng Quân là giám đốc quan hệ công chúng. Nếu anh ta cho thêm một chút tài nguyên, là có thể tăng thu nhập cho đám Trương Phi Phi, cho nên anh ta rất được yêu thích.
Được đối xử như người nổi tiếng, Hồng Quân vô cùng phấn khởi, mời thêm đám bạn bè a dua cùng uống rượu.
Không khí sôi động.
Sau đó, họ lôi Lam Vũ Miên vào chiến trường và cố ý cũng như vô tình ép cô ta uống rượu.
Một hỗn hợp gồm rượu vang trắng, bia và rượu vang đỏ.
Tôn Yên Nhiên thỉnh thoảng liếc nhìn quầy bar, tự hỏi tại sao Lý Đan, người đáng lẽ phải lấy rượu ngon vẫn chưa quay lại?
Mặc dù Lam Vũ Miên đã cố gắng hết sức để từ chối, nhưng cô ta không ứng phó nổi khi bị đám đông ép uống, đành phải uống hết cốc này đến cốc khác.
Bạch Vũ phát hiện trong mắt Hồng Quân và mấy người khác hiện lên một luồng tà quang.
Hiển nhiên, bọn họ có ý đồ với Lam Vũ Miên, cho nên theo bản năng mới bài xích Bạch Vũ, một người ngoài cuộc.
Bạch Vũ nhiều lần khuyên can cô, nhưng Lam Vũ Miên chỉ phẩy tay ra hiệu không sao.
“Nào, Vũ Miên, anh sẽ giúp em nghe ngóng.
Sau ba vòng rượu, Hồng Quân cười bí ẩn: “CV của em khá tốt, nhưng thiếu một ít kinh nghiệm.
“Nhưng không sao cả. Anh quen với phòng nhân sự. Chỉ cần đánh tiếng trước cho buổi phỏng vấn vào ngày kia. Em chắc chắn có thể gia nhập Dược phẩm Bách Hoa.
“Anh còn biết một tin sốc, Dược phẩm Bách Hoa đang chuẩn bị làm một cú hích. Không chỉ thôn tính dược phẩm Bá Vương, mà còn nghiên cứu ra một sản phẩm mới.”
“Tên sản phẩm hiện tại vẫn được giữ bí mật, nhưng bộ phận R&D cho biết hiệu quả rất tốt, một khi sản phẩm ra mắt thị trường, chắc chắn sẽ lũng đoạn thị trường cao cấp. “Nếu em thuận lợi vào công ty Dược phẩm Bách Hoa, tới lúc đó công ty phát triển mạnh mẽm, em cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Lý Đan cuối cùng cũng trở lại với một chai rượu Brandy, trên mặt còn nở nụ cười ngả ngớn, như thể anh ta đã chiếm được chút lợi lộc nào đó.
Tôn Yên Nhiên phàn nàn: “Sao bây giờ anh mới về? Em đang đợi rượu của anh.
Ngay khi Lam Vũ Miên đặt ly rượu xuống, Hồng Quân đã mở rượu ra rót cho cô ta, sau đó mỉm cười cầm ly rượu lên nói:
“Nào, Vũ Miên, ly này chúc em may mắn.
Lam Vũ Miên liên tục xua tay: “Anh Quân, em không chịu nổi nữa rồi, em uống hết nổi rồi, thật sự không uống được nữa.”
Hồng Quân cười như có như không: “Mới uống bao nhiêu đâu? Chỉ mấy ly rượu thôi.”
“Được rồi, nếu không uống được thì đừng uống nữa. Chúng ta uống hết chai Brandy này rồi ngưng chiến, được chưa?”
“Anh đã nâng ly rồi, em không thể nào bảo anh hạ ly xuống chứ?”
“Hơn nữa, đây là rượu Brandy từ Burgundy, giá một chai cả trăm triệu. Đậy nắp lại thì không còn ngon nữa.
“Vũ Miên, mấy đứa bạn anh đang nhìn này. Nếu em không nể mặt thì anh sau này ra đời anh biết làm người kiểu gì”
Anh ta giơ cao ly rượu của mình.
Tưởng Đình Đình và hai người kia cùng với đồng bọn của Hồng Quân cũng tham gia vào cuộc vui. “Vũ Miên, không sao đâu, uống thêm ly nữa đi”
“Cậu sắp trở thành trợ lý của tổng giám đốc rồi, sao có thể không luyện tửu lượng của mình chứ?” “Đừng lo, chúng tớ sẽ trông chừng cậu, uống say cũng chẳng sao”
Bạch Vũ hơi nhíu mày.
“Vũ Miên, nào, uống ly rượu này đi. Từ nay về sau, ở Bách Hoa và Trung Hải, anh Quân sẽ bảo vệ em.
Hồng Quân vỗ ngực, dáng vẻ như thể anh ta lợi hại tới mức dậm chân một cái là cả Trung Hải cũng bởi thế mà rung chuyển, sau đó cố ý hạ giọng nói:
“Anh thậm chí có thể quyết định ngay bây giờ, trợ lý tổng giám đốc, chính là em.”
“Tôi và Thẩm tổng rất thân với nhau. Bọn anh là bạn thân. Trợ lý cấp cao của tổng giám đốc, Công Tôn Minh Ngọc là do anh đưa vào nhờ quan hệ”
Sau khi những lời này được thốt ra, Tưởng Đình Đình và Trương Phi Phi đều kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt của họ tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Anh Quân, mạng lưới quan hệ của anh thật là lớn”
Lam Vũ Miên cũng sửng sốt. Hồng Quân kinh vậy á? Trợ lý cấp cao của tổng giám đốc mà cũng bổ nhiệm nội bộ được?
Mặc dù đều là trợ lý tổng giám đốc, nhưng hai chữ cấp cao có nghĩa là thuộc tầng lớp quản lý, nhân vật cốt cán, người liên lạc của Thẩm tổng, đồng thời cũng là người phụ trách phòng trợ lý.
“Nếu không nhờ anh đánh tiếng thì làm sao một cô bé có thể được lòng Thẩm tổng như vậy?”