Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
“Công Tôn Minh Ngọc là một người họ hàng xa của anh, bình thường rất ít qua lại, nhưng đã nhờ đến anh, anh không thể không quan tâm. “Anh thấy tiềm lực của cô ấy cũng không tệ, nên tùy tiện nói một câu với Thẩm tổng. “Kết quả mọi người đều nhìn được, bây giờ Công Tôn Minh Ngọc rất được trọng dụng, chuyện gì Thẩm tổng cũng để cô ấy làm, sắp trở thành dưới một người trên vạn người rồi. “Mấy em yên tâm, sau này đều sẽ có cơ hội.” Hồng Quân hăng hái thể hiện năng lực của mình với mấy người Lam Vũ Miên, không biết còn tưởng rằng anh ta mới là tổng giám đốc của dược phẩm Bách Hoa. Bạch Vũ thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vội uống một ngụm nước ngọt ngăn lại. Sự chán ghét ban đầu của anh đối với Hồng Quân cũng tiêu tán không ít, càng nhiều hơn là đang xem kẻ ngốc diễn hề, anh thật sự không ngờ, có người có thể nổ banh xác như thế. “Anh Quân thật lợi hại. Mấy người Tưởng Đình Đình lại như những kẻ mê trai mà nhìn Hồng Quân: “Anh Quân, có cơ hội nhất định phải dẫn dắt bọn em, không nhiều, lương một năm chín tỷ là được rồi. Trong lúc nói chuyện, Tưởng Đình Đình còn dính sát Hồng Quân, giống như là muốn đem mình nhập vào trong người đàn ông này. Thân hình lồi lõm, chân dài, hương thơm, kiều mỵ, làm cho người đàn ông nhìn đến miệng đắng lưỡi khô. Chỉ là ánh mắt Hồng Quân nhìn về phía Lam Vũ Miên nhiều hơn. Tưởng Đình Đình biết rõ tâm tư đàn ông, cười yếu ớt nhìn Lam Vũ Miên: “Vũ Miên, anh Quân đối xử với cậu tốt như vậy, rượu này, cậu nhất định phải uống. “Nếu không thì quá không nể mặt” Mấy người Tôn Yên Nhiên và Trương Phi Phi cũng đều gật đầu hùa theo: “Vũ Miên, uống đi, chẳng phải là một ly rượu thôi sao?” Đối mặt với sự thúc giục của mọi người, mí mắt của Lam Vũ Miên nhảy lên, cuối cùng khẽ cắn môi, ngón tay run rẩy đi lấy chén rượu. “Vũ Miên sắp say rồi, không cần rót thêm rượu cho cô ấy nữa. Bạch Vũ thở ra một hơi dài, nhìn ra được Lam Vũ Miên đã đến cực hạn, vì vậy bưng ly rượu của Lam Vũ Miên lên: “Ly này, để tôi.” Ba lượng rượu 48 độ, Lam Vũ Miên làm thế nào cũng không chống được. "Cút đi, chúng tôi nói chuyện với người thu nhập hàng năm mấy tỷ, liên quan gì đến cậu, cậu định làm cái gì?” Hồng Quân đột nhiên trở mặt, vỗ bàn một cái coi thường Bạch Vũ: “Cậu không có tư cách uống rượu với tôi.” Nhìn thấy Hồng Quân tức giận, Lam Vũ Miên vội vàng lên tiếng: "Anh Quân, đừng như vậy... “Tôi uống rượu là vậy, nhìn ai không vừa mắt, sẽ không giấu, có gì nói đấy.” Hồng Quân nhìn Bạch Vũ hét lên: “Nếu cậu bất mãn, có thể lập tức đi, nơi đây không chào đón cậu.” Lam Vũ Miên hòa giải: “Anh Quân, rượu này, em uống.. “Vũ Miên, không liên quan đến em” Hồng Quân không cho Lam Vũ Miên chen lời vào, tiếp tục mượn đề tài Bạch Vũ để nói chuyện của mình: “Nhóc con, tôi cho cậu biết, cậu có thể ngồi ở đây, ngồi ngang hàng với mấy người chúng tôi, đều là nhờ mặt mũi của Lam Vũ Miên.” “Nếu không cả đời cậu cũng khó có thể biết được Hồng Quân tôi, cũng không có khả năng cầm lấy chén rượu ở trước mặt tôi. “Cậu không tư cách này, cũng không có thân phận này, hiểu không?” “Bản thân có thân phận gì còn không biết sao?” Hồng Quân ồn ào dạy dỗ Bạch Vũ, cái thứ gì chứ, dám làm hỏng chuyện tốt của anh ta, nếu như không có Lam Vũ Miên ở đây, anh ta đã sớm tát một cái. Ánh mắt Bạch Vũ lạnh đi: "Anh thật sự xem chính mình lợi hại lắm rồi sao?” “Choang—” Đúng lúc này, một chai rượu đập thẳng xuống mặt bàn. Bạch Vũ đưa tay ra kéo Lam Vũ Miên tránh đi. Một giây sau, chai rượu lại choang một tiếng đập trúng vào bàn, rượu văng khắp nơi, trái cây rơi vãi, hỗn độn. Còn có mấy chai rượu bị đánh nát, mảnh vỡ đánh trúng đám người Hồng Quân, làm cho bọn họ kêu rên, đều nhảy ra khỏi ghế ngồi. Mấy người phụ nữ còn bị rượu đổ vào người, quần áo sang trọng phút chốc trở thành đồ bỏ. Mấy người Tôn Yên Nhiên giận không kiềm được: “Tên khốn nào đập vỡ chai rượu?” “Dám giương oai với Hồng Quân tôi đây, nghĩ đến hậu quả chưa?” Hồng Quân nhìn khắp nơi quát: “Cho dù là ai, cho mày một phút, chủ động đứng ra, nếu không để tạo điều tra ra thì mày chết chắc..” “Cậu cũng có chút gì đó đấy, trách không được dám đùa giỡn Dao Dao... Âm thanh vang lên, một người thanh niên cà lơ phất phơ lời nói cử chỉ ngông cuồng đi từ lối đi nhỏ ra, bên cạnh còn có bảy tám người cô gái xinh đẹp. Đi đầu tiên là một thanh niên đầu trọc, gương mặt cười âm hiểm, so với nghiêm mặt càng làm người ta run sợ hơn. Lại phải nhìn cách đó không xa, còn có mười người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi theo. Ai cũng thấy được, đầu trọc này tuyệt đối không dễ chọc vào. Hồng Quân đang giận đùng đùng lập tức kinh sợ, vẻ mặt trở nên nặng nề. Bạn của Hồng Quân, Lý Đan nhìn một cô bé mặc váy dây, sắc mặt nhịn không được thay đổi. Vừa rồi lúc anh ta đi lấy Brandy, đúng lúc gặp cô bé mặc váy dây ở hành lang gọi điện thoại, bị dáng người nóng bỏng của đối phương hấp dẫn nên sờ một cái. Cô bé lúc ấy trở tay tát anh ta một cái, anh ta thẹn quá hóa giận lại đạp cho đối phương một cái, rồi lại tiếp tục sờ soạng mặt của đối phương mấy lần. Lý Đan còn cho rằng là đối phương mềm yếu có thể ăn hiếp được, không ngờ cô bé lại có lai lịch như vậy. “Mấy người là ai?” Dù có chút e ngại, nhưng Hồng Quân thân là người cầm đầu, vẫn là kiên trì hỏi: “Hình như chúng tôi không có đắc tội gì với các vị, chai rượu này... “Giả bộ hồ đồ? Thú vị đấy, giả bộ hồ đồ trước mặt tôi.” Thanh niên đầu trọc ngoài cười nhưng trong không cười: “Dao Dao, đi qua đó, bắt người khiếm nhã với em lôi ra đây đi” Cô bé mặc váy dây đi đến trước mặt Lý Đan, bốp bốp sáu cái tát, đánh cho gò má Lý Đan sưng đỏ. Sau đó cô ta lại bịch một tiếng, lại một cước đá vào nơi đó của đàn ông. Lý Đan đau đớn không thôi, còn vô cùng mất mặt, cũng không dám có nửa điểm phản kháng. “Khốn khiếp, còn nhớ tôi không?” Cô bé váy dây cũng là một nhân vật khó chơi, khuôn mặt lạnh lùng mang theo sự tàn nhẫn: “Tôi đã nói anh sẽ phải hối hận, bây giờ tin rồi chứ?” Nghe được những lời này, mấy người Hồng Quân đều nhìn về phía Lý Đan, trách không được Lý Đan đi lấy rượu lâu như vậy, thì ra là trên đường lại đi trêu gái rồi. Tên này hại mọi người thảm rồi. Lý Đan cả người run rẩy, gian nan mà nói một câu: “Thật xin lỗi, đây là một hiểu lầm... “Hiểu lầm cái đầu mày!” Không đợi anh ta nói xong, thanh niên đầu trọc đi đến, lại tát mạnh hai cái. Sau đó, anh ta lại cầm một chai rượu lên, hung hăng nện xuống đầu Lý Đan. Một tiếng choang lớn, chai rượu vỡ vụn, Lý Đan kêu thảm một tiếng, đầu rơi máu chảy ngã xuống đất. Mấy người Tưởng Đình Đình sợ đến mức kêu lên, vô thức trốn sau lưng Hồng Quân. Lam Vũ Miên cũng có chút sợ hãi, Bạch Vũ cầm tay cô ta ý bảo an tâm. Thanh niên đầu trọc lại đạp mạnh Lý Đan mấy cái mới dừng lại. Trong lúc đó dù là Tôn Yên Nhiên hay Hồng Quân, không ai dám xông lên cứu người. “Người anh em này, Lý Đan khốn nạn, làm sai, nên đánh, nên chịu tội” Mí mắt Hồng Quân giật giật nói: “Nhưng mà bây giờ cậu ấy cũng đã bị trừng phạt rồi, chuyện này xem như xong đi” Dù thế nào, Lý Đan cũng là người anh ta đưa đến, Hồng Quân cũng phải nói một vài lời, nếu không sau này anh ta cũng không cần làm ăn ở trong giới nữa. “Bốp..." Thanh niên đầu trọc không nhiều lời, trực tiếp tát thẳng một cái vào mặt Hồng Quân. Hồng Quân bụm mặt kêu lên một tiếng đầy đau đớn: “Mày—" “Bốp – Thanh niên đầu trọc lại tát cái nữa. Hồng Quân lại hét thảm một tiếng: “Mày không nên khinh người quá đáng... “Bốp...” Thanh niên đầu trọc lại thêm một cái tát. “Khinh người quá đáng?” “Tôi đây bắt nạt cậu thì sao? Cậu còn muốn kêu gào với tôi?” “Có thôi hay không, cậu nói không tính, cậu ta nói cũng không tính.” “Tôi nói mới tính” “Tôi còn chưa mở miệng, cậu bảo thôi đi cái gì?” Trong lúc nói chuyện, anh ta không chút khách khí lại đến liên hoàn tát, đánh cho Hồng Quân đầu váng mắt hoa, liên tiếp lùi về phía sau. Gò má Hồng Quân sưng đỏ, phẫn nộ không thôi lại không dám phản kháng, chỉ có thể cúi đầu mở miệng: “Người anh em này, tôi là quản lý của Dược phẩm Bách Hoa, cho tôi chút mặt mũi... Thanh niên đầu trọc lại tát một cái: “Mặt mũi? Cậu là cái gì? Dám đòi Đỗ Thanh Đế tôi nể mặt?” “Anh là cậu Đỗ?”