Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
Đỗ Thanh Đế. Con trai của Đỗ Trường Giang. Mấy người Tôn Yên Nhiên không biết Đỗ Thanh Đế, nhưng rất quen thuộc với Đỗ Trường Giang, đây chính hoàng đế ngầm của Trung Hải. Nghe được đối phương là con trai của Đỗ Trường Giang, cả người đều lạnh buốt. Cái này không chỉ mang nghĩa là hôm nay đá phải ván sắt, còn có nghĩa là khó có thể yên ổn được, không cẩn thận một cái là có thể mất mạng ở đây. Khuôn mặt cũng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Lòng bàn tay của Lam Vũ Miên cũng siết chặt lại. Bạch Vũ lại thản nhiên như không, còn hứng thú nhìn kỹ Đỗ Thanh Đế, so với Đỗ Trường Giang nội liễm an phận, Đỗ Thanh Đế liều lĩnh hơn nhiều. Lúc này. Hồng Quân run rẩy mở miệng: “Anh là con trai của ngài Đỗ?” “Không thể ngờ loại nhân vật nhỏ như cậu cũng biết sự tồn tại của tôi” Trên mặt Đỗ Thanh Đế không có chút phập phồng nào: “Đáng tiếc cậu biết quá muộn, đắc tội với tôi và bạn tôi, luôn phải trả một cái giá đắt” Hồng Quân liên tục cầu xin tha thứ. “Cậu Đỗ, anh đại nhân đại lượng, cho chúng tôi một cơ hội, hơn nữa là Lý Đan gây họa, không liên quan gì đến chúng tôi cả” Mấy người Tôn Yên Nhiên liên tục gật đầu, không chút nghĩa khí bán đứng Lý Đan. “Vẫn là không hiểu chuyện mà.” “Tôi vừa mới nói, cậu nói không tính, chỉ tôi nói mới tính Đỗ Thanh Đế không chút để Hồng Quân vào mắt, lại đưa chân đạp Hồng Quân ngã xuống đất. Hồng Quân lôi chỗ dựa của bản thân ra: “Cậu Đỗ, cha tôi là Hồng Phú, đã từng là phó hội trưởng Hiệp hội Thương mại và Công thương Trung Hải.” “Nếu cậu không muốn cha cậu xui xẻo, tốt nhất là đừng nhắc đến ông ấy. Đỗ Thanh Đế lại tát một cái: “Nếu không cậu có thể gọi cha mình đến, xem ông ấy có dám làm chỗ dựa cho cậu hay không?” Cả người Hồng Quân cứng còng, gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thế nào cũng không ngờ được, đêm nay lại đá phải ván sắt. Đúng lúc này, con mắt Đỗ Thanh Đế đột nhiên sáng ngờ, nhìn Tưởng Đình Đình mấy cái. Giai nhân say rượu, điên đảo chúng sinh. Anh ta dừng bước, vẫy tay với Hồng Quân: “Cho cậu một cơ hội, nam cút đi, nữ ở lại cùng chúng tôi... Mấy người Trương Phi Phi thất kinh, cảm thấy nguy hiểm sắp đến gần. “Anh đừng quá đáng quá. Một người bạn của Hồng Quân vô thức đứng dậy, anh ta có ý với Trương Phi Phi, kìm nén không được kêu lên một tiếng: “Chúng tôi cũng không phải người dễ bắt nạt” “Bốp –” Lời còn chưa nói hết, đã bị một chai rượu của Đỗ Thanh Đế đập xuống, đánh cho anh ta hoàn toàn ngã xuống. Người bạn khác của Hồng Quân cũng chỉ há hốc mồm, kết quả bị người đi theo Đỗ Thanh Đế trực tiếp đạp bay. Hồng Quân theo bản năng tiến lên bảo vệ người đẹp, cũng bị một cái lên gối, cả người khom lại như con tôm, co rúc trên đất. Không chút kiêng nể, vô cùng càn rỡ. “Không tệ, không tệ, dáng vẻ nửa tỉnh nửa say, tôi vô cùng thích” Đỗ Thanh Đế nhìn cũng không nhìn mấy người Hồng Quân, đưa tay vân vê khuôn mặt Tưởng Đình Đình. Tưởng Đình Đình kinh hoảng quay mặt đi, cơ thể ngửa ra sau, tức giận, nhìn về phía Hồng Quân ngã dưới đất. Gặp phải loại tình huống này, phụ nữ thiên tính mềm yếu không thoát ra được chỉ có thể trông cậy vào đàn ông đứng ra. Hồng Quân nổ banh xác tiến thoái lưỡng nan, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, muốn đứng ra nhưng cản bản không có cách nào đối kháng với Đỗ Thanh Đế. Anh ta chỉ có thể căng thẳng nắm tay lại tại chỗ. Sự chờ mong trong mắt Tưởng Đình Đình dần dần trở thành thất vọng, biến thành bất lực. Hồng Quân vẫn không chút nhúc nhích, so với một người phụ nữ từng ngủ cùng mấy lần, vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Đỗ Thanh Đế vừa mới chạm vào Tưởng Đình Đình lại nhìn thấy Lam Vũ Miên sau lưng Bạch Vũ, con mắt càng sáng hơn. So với mấy người Tưởng Đình Đình, Lam Vũ Miên càng đẹp hơn, dù là khí chất hay ngoại hình, đều vượt xa mấy người Tôn Yên Nhiên. Anh ta lộ ra nụ cười tà ác bước qua, đầu tiên là rống lên một câu với Bạch Vũ: “Cút đi cho tôi” Sau đó, anh ta nhìn Lam Vũ Miên đang căng thẳng tránh né cười nói: “Mấy người đàn ông bên cạnh các cô, đều là phế vật, đêm nay theo tôi, tôi cho cô biết cái gì là đàn ông chân chính. Đỗ Thanh Đế âm tà cười một tiếng, hèn mọn bỉ ổi vô cùng, không coi ai ra gì hôn lên khuôn mặt Lam Vũ Miên. “Bốp...” Bạch Vũ duỗi tay, một cái tát đánh thẳng lên mặt Đỗ Thanh Đế. “Cút!” “Động vào những người không liên quan đến tôi, tôi không ngại, tùy mấy người” Bạch Vũ nhìn Thanh Đế cười lạnh một tiếng, không giận mà lộ ra xu thế áp chế. “Nhưng động vào bạn bè của tôi, biết chữ chết viết thế nào không?” Xung quanh sợ hãi. Lam Vũ Miên đầu tiên giật mình, sau đó cười nhẹ, mặc dù có lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là cảm động. Tình thế như vậy, ngay cả Hồng Quân cũng sợ hãi biến thành đứa cháu ngoan, anh rể vẫn còn bảo vệ cô ta như vậy, đầy nghĩa khí. Trước kia cô ta đối tốt với Bạch Vũ thuần túy là lòng trắc ẩn, hy vọng là anh rể này không đến mức tự ti nhỏ bé như hạt bụi, nhưng bây giờ lại phát hiện Bạch Vũ rất đàn ông. “Cậu đánh tôi?” Lúc này, Đỗ Thanh Đế ngây ra như phỗng, lau vết mau không kịp phản ứng lại. Mấy người Hồng Quân cũng cho là mình hoa mắt. Tưởng Đình Đình và Trương Phi Phi càng không thể tin được dùng sức xoa xoa hai mắt. Lại nhìn, người, vẫn là người đó. Biểu cảm kinh ngạc phức tạp của các cô nàng tràn ngập khó hiểu, nghi hoặc. Mấy phút trước, Bạch Vũ vẫn còn khúm núm, nhu nhược vô năng, đứng ở sau lưng đám người không chút động tĩnh, lúc này lại bộc lộ bản thân, như là hai người. Này... là Bạch Vũ mà bọn họ biết sao? “Cậu là ai?” Đỗ Thanh Đế phun ra một ngụm máu, ngăn lại mấy người bạn ra tay, sau đó mắt lạnh nhìn Bạch Vũ cười nói: “Cậu là người đầu tiên Đánh Đỗ Thanh Đế tôi, dù gì cũng cho tôi biết cái tên mà lưu làm kỷ niệm. Anh ta kiêu ngạo, nhưng không ngu, người dám tát anh ta như vậy, không phải kẻ điên thì chính là người có năng lực. Bạch Vũ nhìn không giống như là kẻ ngu, cho nên anh ta hỏi thêm một câu. “Cậu Đỗ, cậu ta là Bạch Vũ, một đứa ở rể, không có bối cảnh nhân mạch gì. “Đêm nay là cùng em vợ đến, là đến ăn chực” Hồng Quân đứng lên bán đứng Bạch Vũ, anh ta mất mặt, đương nhiên hy vọng Bạch Vũ cũng gặp xui xẻo, anh ta không thể chấp nhận Bạch Vũ có thể lộ mặt. “Bạch Vũ, cậu biết cậu Đỗ là ai sao? Con trai của ngài Đỗ, người cậu không trêu vào được. “Nếu không muốn chết, nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi Cậu Đỗ, đừng ảnh hưởng đến mấy người vô tội chúng tôi” Hồng Quân lộ ra vẻ vô sỉ. Lam Vũ Miên nghe vậy rất phẫn nộ: “Hồng Quân, cái đồ khốn này Mấy người Tôn Yên Nhiên và Trương Phi Phi thì có vẻ phức tạp, vừa hy vọng Bạch Vũ có thể bảo vệ bọn họ, nhưng lại không thích Bạch Vũ làm mưa làm gió. “Ở rể?” Trong mắt Đỗ Thanh Đế lộ ra lửa giận, mẹ nó, đường đường là thiếu gia ăn chơi đệ nhất Trung Hải, bị một đứa ăn cơm mềm đánh. Quả thật là vô cùng nhục nhã. Anh ta hung ác nhìn Bạch Vũ mở miệng: “Nhóc con, cậu biết mình vừa gây họa gì không?” Đám người đi theo lắc lắc cổ tay đi đến, tùy thời chuẩn bị vây công Bạch Vũ. Dao Dao và mấy người bạn gái xinh đẹp cũng trêu tức nhìn Bạch Vũ, nhìn tên nhóc này làm thế nào để xử lý? “Bốp.” Bạch Vũ lại tát một cái: "Anh nói tôi xem xem, gây họa gì?" Cả người Đỗ Thanh Đế chân động, lùi về sau hai bước, trợn mắt há mồm nhìn Bạch Vũ. Những người còn lại cũng hoảng hốt tinh thần, không phải cảm thấy Bạch Vũ lợi hại, mà là cảm thấy sao anh lại ngốc đến mức này. Đám người Hồng Quân và Tôn Yên Nhiên càng sợ hãi, đều cách xa Bạch Vũ. Chỉ có Lam Vũ Miên vẫn nắm chặt góc áo của Bạch Vũ. Cái tát đầu tiên có thể nói là trẻ tuổi, xúc động, cái tát thứ hai, hoàn toàn là khiêu khích và giẫm lên rồi. Đừng nói Đỗ Thanh Đế, cho dù là ai, chỉ sợ đều sẽ nổi điên. Bạch Vũ xong rồi, xong rồi! Đỗ Thanh Đế sờ sờ gò má, giận quá mà cười: “Nhóc con, cậu lại đánh tôi?” “Không đau?” Bạch Vũ nhàn nhạt mở miệng: Thanh thúy vang dội.