Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
“Cậu Đỗ, chúng tôi và người này thật sự không quen biết” “Cậu ta là Lam Vũ Miên đưa đến, không có chút quan hệ gì với chúng tôi” Nhìn Bạch Vũ tát đến cái thứ ba, Hồng Quân sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng lên tiếng phủi sạch quan hệ với Bạch Vũ. “Muốn đánh muốn giết, anh tùy ý” Mấy người Trương Phi Phi cũng khoát tay: “Đúng thế, đúng thế, chúng tôi không quen anh ta, cũng rất ghét anh ta” Trương Đình Đình còn chỉ vào Lam Vũ Miên: “Anh ta là anh rể của Lam Vũ Miên, thật sự không có chút quan hệ với chúng tôi. Mà ngay cả Lý Đan lấy ra sức lực cả người, từ bên chân Bạch Vũ bò ra ngoài mấy mét. Ai cũng biết, ba cái tát này của Bạch Vũ, không chỉ phá hỏng không gian hòa hoãn giữa hai bên, còn ép mình đến hoàn cảnh tử vong. Đỗ Thanh Đế nhất định sẽ lấy mạng Bạch Vũ. Lam Vũ Miên thấy thế rất tức giận: “Mấy người sao có thể như vậy?” Mặc dù cô ta cảm thấy Bạch Vũ cũng có chút xúc động, nhưng cuối cùng là Bạch Vũ ra mặt vì bọn họ, việc này dù thế nào cũng phải cùng nhau mới có thể giải quyết vấn đề. Kết quả mấy người Hồng Quân lại phủi sạch quan hệ với hai người, để Bạch Vũ một mình chiến đấu, này hoàn toàn là đưa anh đi chịu chết. “Cậu ta đắc tội cậu Đỗ, cậu ta muốn tìm chết, nhưng chúng tôi không muốn chết. Nghe lời nói của Lam Vũ Miên, sắc mặt Hồng Quân nóng lên kêu một câu: “Vũ Miên, em nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cậu ta đi, không nên bị cậu ta liên lụy” Tôn Yên Nhiên cũng lên tiếng khuyên bảo: “Đúng thế, Vũ Miên, cậu còn không tránh xa Bạch Vũ, cậu cũng sẽ không có kết cục tốt đâu” Đỗ Thanh Đế không lập tức ra tay, mà là chờ mấy người Tôn Yên Nhiên tỏ thái độ, muốn giết người từ trong tâm, làm cho chim đầu đàn Bạch Vũ cảm nhận sự đau khổ bị phản bôi. “Tránh xa anh rể cô, tôi sẽ không làm khó cô” Đỗ Thanh Đế cười ẩn ý với Lam Vũ Miên: “Nếu không cô sẽ gặp chuyện xui xẻo theo anh ta.” Lam Vũ Miên cắn chặt môi: ‘Tôi... tôi.” Bạch Vũ đột nhiên có hứng thú nhìn Lam Vũ Miên. Sắc mặt Lam Vũ Miên tái nhợt, nhìn người đi cùng Đỗ Thanh Đế đang lại gần, còn có người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, cô ta cảm thấy áp lực và tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời nói được. Nhưng cô ta cũng không cách xa Bạch Vũ, mà chuyển động bước chân càng dựa gần vào Bạch Vũ. Sắc mặt Lam Vũ Miên kiên định: "Tôi sẽ không bỏ rơi anh rể. “Thú vị đấy, anh rể và em vợ muốn làm một đôi uyên ương số khổ.” “Được, tôi thành toàn cho cô” Đỗ Thanh Đế rất tiếc nuối, sau đó cầm một cái chai rượu lên. Bạch Vũ không thèm nói gì nhìn về phía anh ta: “Anh có bản lĩnh này sao?” Anh có bản lĩnh này sao? Đỗ Thanh Đế nở nụ cười, tức đến bật cười, hôm nay làm sao thế? Một đứa ở rể không có bất kỳ bối cảnh gì, đối mặt với bản thân mình người đông thế mạnh, tát mình hai cái, còn phách lối hỏi mình có bản lĩnh sao? Chuyện ngày hôm nay, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Đỗ Thanh Đế phải để vào đâu? Sau này làm thế nào mà lăn lộn ở Trung Hải nữa? Xem ra phải lấy chút thực tế ra, cho người ta biết anh ta thật sự không dễ chọc, nếu không cái tiếng thiếu gia ăn chơi đệ nhất cũng phải thay đổi rồi. Xong rồi, xong rồi, chuyện càng lúc càng lớn rồi... Nhìn thấy Bạch Vũ liên tục đắc tội Đỗ Thanh Đế hết lần này đến lần khác, trong lòng Hồng Quân và mấy người Trương Phi Phi càng thêm tuyệt vọng. “Đầu năm nay, thật sự là làm người ta thất vọng mà, chó mèo ở đâu cũng tự xưng cậu chủ” Bạch Vũ không chỉ không sợ hãi Đỗ Thanh Đế, ngược lại còn ngồi xuống ghế dài, còn thuận tay rót cho mình một ly rượu. “Ba anh khiêm tốn như vậy, anh lại ngông cuồng như thế, không sợ liên lụy đến ba mình sao?” Anh không chút quan tâm liếc nhìn Đỗ Thanh Đế. Mẹ nó? Vẫn ra vẻ hả? Sắp ra vẻ đến lên trời rồi! Đám người Tưởng Đình Đình thấy thế hoàn toàn tức điên rồi, tên khốn Bạch Vũ này thật là rất biết ra vẻ. “Dọn hiện trường!” Cậu Đỗ không nói nhiều nữa, hô lên một tiếng với thủ hạ. Cả quán bar lập tức ồn ào lên, toàn bộ khách khứa đều bị đuổi ra ngoài, nhân viên và quản lý cũng thức thời đi vào phòng nghỉ. Mấy người Hồng Quân và Trương Phi Phi cũng bị đưa ra ngoài canh chừng. Bởi vì chuyện tiếp theo, nhất định là bọn họ không nên xem, cũng không thể xem được. Vô số người lúc rời đi cũng âm thầm lắc đầu, hô lớn đêm nay Bạch Vũ phải phế rồi. Ai cũng biết, Đỗ Thanh Đế sắp thật sự ra tay rồi, kết quả tốt nhất của Bạch Vũ cũng là bị cắt hết tứ chi. Lúc Tưởng Đình Đình bị người đẩy đi, còn không ngừng phẫn nộ kêu lớn với Bạch Vũ: “Tên khốn, mày hại chết bọn tao, mày hại chết bọn tao. Đỗ Thanh Đế không thả bọn họ rời đi, nói rõ là sau khi dọn dẹp Bạch Vũ xong thì tìm bọn họ tính sổ. Bạch Vũ vỗ vỗ lưng Lam Vũ Miên: “Vũ Miên, em cũng đi với các cô ấy đi. Lam Vũ Miên không chút do dự lắc đầu, nắm chặt áo Bạch Vũ: “Em không đi, em muốn cùng với anh” “Đi đi, anh không sao” Bạch Vũ đến sát lỗ tai cô ta nói nhỏ một tiếng: “Ở đây không có tín hiệu, em ở lại đây cũng vô dụng, ra ngoài có cơ hội cầu cứu binh. Lam Vũ Miên bị đánh động, biết Bạch Vũ nói có lý, bản thân mình không giúp được gì cho Bạch Vũ, chạy ra ngoài còn có thể báo cảnh sát cầu cứu. Nhìn thấy Lam Vũ Miên không nói lời nào, Bạch Vũ rèn sắt khi còn nóng nhìn về phía Đỗ Thanh Đế. “Anh muốn xử lý chúng tôi, xử lý tôi trước, rồi lại xử lý Vũ Miên Bạch Vũ nhắc nhở Đỗ Thanh Đế: "Tránh gây ra hậu quả không thể chấp nhận được” “Thú vị.” Đỗ Thanh Đế cười cười, phất tay cho người đưa Lam Vũ Miên đi. Ngoại trừ không lo lắng Lam Vũ Miên ở bên ngoài chạy đi, còn có là người đẹp như vậy chôn cùng ở đây, thật đáng tiếc. Rất nhanh, quán bar yên tĩnh lại, hiện trường ngoại trừ Bạch Vũ và Đỗ Thanh Đế, không còn bất kỳ người ngoài nào. “Nhóc con, lại uống một ly đi Đỗ Thanh Đế không lập tức ra tay, tùy ý Bạch Vũ uống rượu, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nghịch nghịch bật lửa Zippo. “Uống xong, tôi tiễn cậu lên đường” Mấy thủ hạ mang đến bốn rương rượu lớn từ quầy bar đến, tất cả đều trống không. Mỗi người hai cái. Không hề nghi ngờ, bọn họ muốn đập bể đầu Bạch Vũ, “Em trai, tôi khuyên câu một câu, nhân lúc không có ai, nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ đi!” “Đúng thế, quỳ đúng chỗ, nói không chừng cậu Đỗ sẽ thả cho cậu một con đường sống” “Đừng không biết tốt xấu, nếu không cúi đầu với cậu Đỗ, đợi lát nữa không còn kịp nữa đâu. Dao Dao và bảy tám người phụ nữ xinh đẹp vẻ mặt khinh thường nhìn Bạch Vũ đang điềm nhiên như không. Lúc này còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ, bọn họ cảm thấy là Bạch Vũ vì mặt mũi mà hại thân. Về phần sự lợi hại của Bạch Vũ, bọn họ không nhìn thấy, cũng không cho là có, có ai lợi hai hơn cậu Đỗ chứ. Bạch Vũ không nói đúng sai: “Một tháng trước, ở chỗ của tôi không có hai chữ quỳ xuống. Anh uống một hơi hết rượu trong lỵ. Còn giả bộ... Dao Dao kéo kéo váy dây, mắt liếc bĩu môn, hoàn toàn khinh thường miệt thị Bạch Vũ. “Uống xong rồi?” Đỗ Thanh Đế cười vứt cái bật lửa xuống, thuận tay kéo bình Brandy lên đi đến gần. Giày da cộp cộp cộp gõ xuống, phóng ra ác ý to lớn: “Bạch Vũ, đừng phản kháng, cũng đừng trốn, đập vỡ hết một trăm chai rượu, cho dù có chết không, tôi cũng sẽ không làm khó cậu nữa. “Nhưng cậu dám phản kháng, hoặc là né tránh, vậy thì, tôi muốn đập vỡ toàn bộ rượu ở quán bar này” “Cậu có ý kiến gì không?” Anh ta quỷ dị cười, mang theo sự rét lạnh. Dao Dao và mấy người phụ nữ vô cùng sùng bái, cậu Đỗ thật độc đoán, thật uy phong. “Vèo —” Nhưng đúng lúc mấy người đến gần Bạch Vũ, thì tay trái Bạch Vũ nhẹ nhàng nhấc lên. Một đồ vật bị ném lên bàn. Lạch cạch giòn tan. Thiên Hổ Lệnh