Thiên Hổ Lệnh?
Thế mà lại là Thiên Hổ Lệnh?
Mấy người Đỗ Thanh Đế khiếp sợ nhìn Bạch Vũ, căn bản không thể nào chấp nhận được cảnh tượng này.
Người trong thương hội Tứ Hải đều biết, Thiên Hổ Lệnh ngang bằng với ý chí của Đỗ Trường Giang, không chỉ có thể điều động tiền bạc nhân thủ, còn có quyền sinh sát.
Cho dù là Đỗ Thanh Đế cũng không bằng quyền uy của Thiên Hổ Lệnh.
Thân phận có lớn hơn nữa, cũng không hơn được quy củ của Tứ Hải, quyền uy của Thiên Hổ Lệnh.
Mấy người Đỗ Thanh Đế rõ ràng, Thiên Hổ Lệnh vẫn luôn đi theo cha, không có khả năng bị đánh mất, nghĩa là Bạch Vũ này thật sự có giao tình với Đỗ Trường Giang.
Hơn nữa có thể cảm nhận được, Đỗ Trường Giang cực kỳ coi trọng Bạch Vũ, bằng không cũng sẽ không để một người ngoài quản lý lệnh bài.
Sao có thể được?
Một người ở rể, ngồi ngang hàng với hoàng đế ngầm của Trung Hải, thật sự làm người ta khó có thể tin được.
Ánh mắt Đỗ Thanh Đế nặng nề hỏi Bạch Vũ: “Cậu là ai?”
“Tôi là ai?”
Bạch Vũ lại rót một ly rượu, cầm lấy uống một ngụm:
“Bà nội anh là tôi cứu, ba anh là tôi cứu, anh nói xem, tôi là ai?”
“Bà nội tôi... ba tôi...là cậu cứu?”
Đỗ Thanh Đế lặp lại một lần, sau đó sắc mặt thay đổi:
“Cậu là Bạch Vũ? Bạch thần y?”
Mặc dù anh ta mỗi ngày đều cà lơ phất phơ, sống mơ mơ màng màng, nhưng chuyện xảy ra trong nhà vẫn biết rõ, vô cùng rõ ràng ân nhân cứu mạng bà nội và cha mình là ai.
Đỗ Trường Giang còn từng dặn anh ta, dù có bắt nạt ai cũng không thể bắt nạt đến trên đầu Bạch Vũ, nếu không Đỗ Thanh Đế phải tự nhận xui xẻo.
Đỗ Thanh Đế không thể nào ngờ được, tên nhóc đêm nay định đập đầu lại chính là Bạch Vũ.
Không đợi mấy người Đỗ Thanh Đế phản ứng lại kịp, Bạch Vũ lại móc điện thoại ra, ấn mở khóa, sau đó gọi cho một số điện thoại.
Rất nhanh, cuộc gọi được nhận, một giọng nói khàn khàn cùng với một vài tiếng cười chói tai vang lên:
“Cậu em Bạch, chào buổi tối, sao có thời gian gọi điện cho tôi thế?”
Giọng nói vừa truyền ra, mặt mày Đỗ Thanh Đế hoàn toàn xám như tro.
Chai rượu trong tay mấy người đi cùng leng keng mà rơi xuống, mồ hôi lạnh lập tức ướt hết cả lưng.
Bọn họ cũng nghe ra được, đây là giọng của Đỗ Trường Giang.
“Đỗ đại ca, ngại quá, muộn như vậy vốn không nên quấy rầy ông.
Bạch Vũ cười nói chuyện vài câu, sau đó lại chuyển chủ đề:
“Chỉ là tôi ở quán bar Huy Hoàng gặp được một người, anh ta tự xưng là Đỗ Thanh Đế, nói là con của ông, bên người mang theo không ít người. “Anh ta còn nhìn trúng bạn nữ đi cùng tôi, muốn cô ấy ngủ với anh ta một đêm.
“Tôi mắng anh ta mấy câu tát anh ta ba cái, anh ta lập tức gọi người dọn hiện trường, muốn dùng chai rượu đập vỡ đầu tôi, lại còn là một trăm chai.
“Tôi nghĩ, Đỗ đại ca anh minh như vậy, sao lại có loại con trác táng ăn chơi như này?”
“Tôi vẫn còn nghi ngờ với thân phận của anh ta, cho nên gọi điện thoại cho ông, đối chiếu một chút.”
“Tránh cho trượt tay, làm bị thương hoặc là phế luôn bọn họ, vậy thì ảnh hưởng hòa khí giữa chúng ta.
Không chút kẽ hở.
Mí mắt Đỗ Thanh Đế nhảy lên, nắm tay nắm chặt, phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.
Mặc dù anh ta ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ, nhưng vẫn có bản năng sợ hãi cha mình, uy áp hai mươi mấy năm nặng như thái sơn.
Cho nên Bạch Vũ lên án, làm cho anh ta bất an trong lòng, ngày trước bị cha đánh gãy chân trái, bây giờ chỗ đó lại có một cảm giác đau không giải thích được.
Cả một đám người đều run rẩy.
“Thật sao?”
Lúc này, giọng nói của Đỗ Trường Giang trở nên hờ hững và uy nghiêm, sau đó không chút tình cảm phun ra một câu:
“Cậu Bạch, nếu như tiện, thì để cho nó nói với tôi vài câu.
“Nếu thật sự là đứa con bất hiếu kia của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu công bằng.
Đằng sau câu nói đó chỉ là hận rèn sắt không thành thép, đồng thời cũng nghiêm túc lên.
“Được.
Bạch Vũ cầm điện thoại cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn về phía Đỗ Thanh Đế cách đó không xa:
“Nhưng mà vẫn là tôi nên qua đó”
“Anh ta chính là cậu Đỗ không ai bì nổi, làm sao tôi dám để anh ta đến nói chuyện với ông được, tôi đưa tiện thoại qua đó"
“Ngài Đỗ, ông chờ một chút!”
Trong tiếng cười bất đắc dĩ của Đỗ Trường Giang, Bạch Vũ đứng dậy đi về phía Đỗ Thanh Đế.
Mấy chục người đàn ông cao lớn mặc đồ đen sợ hãi nhường đường, giống như cái thứ trong tay Bạch Vũ là thượng phương bảo kiếm.
Đáng tiếc, Bạch Vũ không bỏ qua đám người muốn ra tay với mình này.
Những nơi đi qua không phải là ngã trái ngã phái một cái cũng là nhấc chân đạp mạnh.
Toàn bộ mấy chục người đều bị Bạch Vũ quật ngã xuống đất, vô cùng bi phẫn, lại không dám có nửa câu oán hận.
Chứ đừng nói gì là đánh trả.
Dao Dao và mấy cô gái xinh xắn cũng kinh hoảng lùi về sau.
Càng làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi chính là, Bạch Vũ đi đến trước mặt Đỗ Thanh Đế cũng không phải đưa điện thoại qua, mà là một cước đạp ngã anh ta xuống đất.
Đối với người dọn dẹp hiện trường muốn lấy mạng mình, Bạch Vũ sao có thể không để cho anh ta ăn chút dạy dỗ?
Đỗ Thanh Đế giận không kềm được, lại chỉ có thể nén giận.
“Cậu Đỗ, điện thoại!”
Cơn giận ngập trời của Đỗ Thanh Đế, ngay lúc Bạch Vũ đưa điện thoại đến thì bị dập tắt.
Anh ta cầm điện thoại ra một góc nói chuyện, sự thay đổi nét mặt có thể dễ dàng nhìn thấy dưới ánh sáng.
Không qua bao lâu, Đỗ Thanh Đế quay về trước mặt Bạch Vũ, trên mặt không còn sự ngông cuồng càn rỡ, mà càng nhiều hơn một loại bất đắc dĩ và không phục.
Nhưng anh ta vẫn trả lại điện thoại cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ cầm điện thoại lên nghe, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Đỗ Trường Giang.
“Cậu Bạch, Đỗ Thanh Đế mặc dù là con tôi, nhưng nó làm sai thì chính là sai rồi.
“Chuyện tối nay, cậu muốn làm gì thì làm, dù cho phế nó đi, tôi cũng tuyệt đối không nói một chữ không”
Đỗ Trường Giang cũng không quanh co, cũng không cầu xin thay con trai, mà trực tiếp cho Bạch Vũ thoải mái xử lý.
“Ngài Đỗ nói quá lời, gọi cuộc điện thoại này chẳng qua là chứng thực một chút thân phận của anh ta.”
Bạch Vũ cả người vô hại cười cười:
“Thế mà lại là con trai của ông thật, vậy việc này dễ xử lý rồi”
Đỗ Trường Giang cao giọng cười:
“Cậu Bạch, không nói nhiều nữa, hôm nào đến nhà họ Đỗ, tôi mời cậu uống rượu Đỗ Khang trăm năm, không say không về”
Bạch Vũ vừa cúp máy, Đỗ Thanh Đế đã đến gần mở miệng:
7
“Bạch thần y, thật xin lỗi, hôm nay mạo phạm, tôi thật xin lỗi cậu”
“Chuyện hôm nay, dừng ở đây..”
“Cậu và bạn của cậu đều không còn phiền phức nữa, tôi còn bồi thường cho bọn họ ba tỷ”
Đỗ Trường Giang trong điện thoại không mắng chửi Đỗ Thanh Đế, chỉ là sau khi xác nhận thân phận của anh ta, lại bảo anh ta nhận sai với Bạch Vũ, hơn nữa tùy ý Bạch Vũ xử
lý.
Nếu không ông ta sẽ dùng gia pháp xử lý Đỗ Thanh Đế.
Đỗ Thanh Đế sợ hãi cha mình, cho nên thỏa hiệp, nhưng mà bởi vậy trong lòng vẫn không phục Bạch Vũ, cảm thấy cha là đang để ý đến giá trị y thuật của Bạch Vũ mà thôi.
Nói cách khác, Bạch Vũ là ỷ vào cha để ức hiếp mình.
Bạch Vũ nhìn ra được oán hận của Đỗ Thanh Đế, vì vậy không nói gì chỉ cười, vươn tay vỗ vỗ lên mặt anh ta:
“Anh có vẻ không phục?”
Anh khiêu khích cười: “Trong mắt anh, tôi là dựa vào cha anh?”
Đỗ Thanh Đế lùi về sau tránh đi tay Bạch Vũ, sau đó đè cơn giận xuống trả lời: “Bạch thần y, mong cậu có chừng có mực.”
Anh ta vẫn luôn cho rằng chỗ dựa của Bạch Vũ là cha mình.
Bạch Vũ không nói nhiều, cầm một chai rượu lên, lòng bàn tay dùng lực bóp một cái.
“Bốp!”
Chai rượu lập tức vỡ nát.
Bạch Vũ quét qua một cái.
Mảnh kính vỡ vèo vèo vào bắn ra tứ phía.
"A -"
Hơn mười tiếng hét thảm đồng thời phát ra.
Hơn mười tay chân của Đỗ Thanh Đế, cả người chấn động, ôm lấy cổ tay lùi về sau.
Trên cổ tay, đều bị một mảnh kính vỡ đâm vào.
Máu tươi đầm đìa, nhìn mà giật mình.
Dao Dao và mấy cô gái xinh đẹp thét chói tai trốn đi.
Khiếp sợ!
Đông cứng!
Trợn mắt há mồm!
Miệng Đỗ Thanh Đế mở to như hà mã, chút bệ vệ cuối cùng vỡ tan không chút dư ảnh.
Anh ta dù thế nào cũng không ngờ được, Bạch Vũ vừa ra tay có thể bóp vỡ chai rượu, còn có thể dùng mảnh vỡ bắn bị thương mười mấy người.
Thân thủ này, chỉ sợ chỉ có Hoàng Phi Giang có thể làm được.
Quá mạnh!
Thật sự quá mạnh
Nhìn như vậy, cha bảo anh ta cúi đầu nhận sai, không phải là che chở Bạch Vũ, mà là cứu mạng anh ta.
Nếu không bọn họ sớm đã bị Bạch Vũ giẫm chết từng người một.
“Bốp –"
Bạch Vũ lại lôi một chai rượu lên, trực tiếp nện xuống đầu Đỗ Thanh Đế.
Chai rượu vỡ vụn, máu tươi chảy xuôi.
Đỗ Thanh Đế kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Rất đau, nhưng lại không dám có nửa câu oán hận.
“Bắt nạt Lam Vũ Miên, đập anh một chai...
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Anh có ý kiến gì không?"
Đỗ Thanh Đế ôm đầu lắc lư. “Không có.
“Bốp −”
Bạch Vũ lại lôi một chai rượu lên đập xuống.
Đỗ Thanh Đế lại kêu một tiếng đau đớn, đầu đổ máu càng nhiều hơn.
“Dọn hiện trường giết tôi, đập anh một chai..”
Bạch Vũ cầm khăn tay lau sạch hai tay: “Có ý kiến gì không?”
Đối với loại người như Đỗ Thanh Đế này, không mạnh mẽ đánh phục anh ta một lần, sau này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Nghe Bạch Vũ đặt câu hỏi, Đỗ Thanh Đế gian nan phun ra một câu: "Không có... không có ý kiến.
Thấy một màn như vậy, Dao Dao và mấy người phụ nữ đều hoảng hốt, thật không thể tin được.
Ở trong ấn tưởng của bọn họ, Đỗ Thanh Đế nào đã mềm yếu như vậy bao giờ?
Trước đó khinh bỉ Bạch Vũ, bây giờ toàn bộ biến thành ngưỡng mộ.
“Không ý kiến là được rồi.”
Bạch Vũ cười vỗ vỗ bả vai Đỗ Thanh Đế: “Việc này cứ thế là xong?”
Đỗ Thanh Đế cắn môi: “Cậu nói xong là xong.
Bạch Vũ cười khẽ gật đầu: “Được, vậy thì xong thôi, đi đi, thả mấy người Lam Vũ Miên ra!”
Đỗ Thanh Đế lập tức sắp xếp người xử lý.
Bạch Vũ nhìn Đỗ Thanh Đế mất đi vẻ bệ vệ cười nói:
“Đừng cảm thấy uất ức, sỉ nhục đêm nay, cũng là chuyện tốt với anh, không phải chuyện xấu”
Đỗ Thanh Đế mang theo đám người chật vật rời đi.