Qủy Thượng Thân
Nguồn: tamlinh247.org
Sau khi mấy người Đỗ Thanh Đế chật vật rời đi, Bạch Vũ không lập tức ra ngoài. Anh lắc lư uống một chai nước ngọt, sau đó giải phóng cồn ra ngoài rồi mới rời khỏi quán bar. Ồn ào qua đi bên ngoài quán bar có chút yên tĩnh, nhưng vẫn có không ít người hóng chuyện chúi đầu vào, dường như muốn xem kết cục thê thảm của Bạch Vũ. Bảo vệ canh gác ở gần đó, còn có bảy tám người tụ lại, Bạch Vũ đảo mắt nhìn qua, lập tức nhận ra là mấy người Lam Vũ Miên. Mấy người Hồng Quân và Tưởng Đình Đình rất vui mừng, có sự hưng phấn sống sót sau tai nạn, còn thỉnh thoảng khuyên Lam Vũ Miên gì đó. Chỉ là Lam Vũ Miên lại cố chấp lắc đầu, mấy lần muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Tôn Yên Nhiên, nhưng đều bị mấy người Trương Phi Phi ngăn lại. Cô ta chỉ có thể vừa kịch liệt tranh chấp, vừa nhìn về phía cửa ra vào của quán bar, rõ ràng đang lo lắng cho sự an toàn của Bạch Vũ. “Bạch Vũ?” Đột nhiên, Lam Vũ Miên nhìn thấy Bạch Vũ đi đến, nơi mềm mại lập tức chấn động, sau đó mừng như điên chạy đến: “Anh rể anh ra rồi?" “Anh không sao chứ?” Cô ta rất bất ngời Bạch Vũ có thể bình an vô sự, sau đó trực tiếp ôm Bạch Vũ một cái. Mấy người Hồng Quân cũng kinh ngạc nhìn Bạch Vũ, thế nào cũng không ngờ được, Bạch Vũ lại không chút tổn hao gì. “Anh rể, em lo cho anh chết mất, em muốn đi vào, bọn họ lại kéo em lại” “Đỗ Thanh Đế có đánh anh hay không? Đánh anh chỗ nào rồi?” Lam Vũ Miên đưa tay sờ soạng trên dưới, muốn xem xem Bạch Vũ có bị thương hay không. Trong ngực Bạch Vũ cũng vì vậy mà mềm mại hơn, cúi đầu nhìn gương mặt hoa lê đẫm nước, thần thái cực kỳ giống với Lam Hải Quỳnh xoay người rời đi mười tám năm trước. Anh vỗ nhẹ lên lưng Lam Vũ Miên, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Đừng khóc, đừng khóc.” Anh trấn an Lam Vũ Miên: "Không sao, anh không sao, bọn họ cũng không đánh anh. Lam Vũ Miên lau khô nước mắt, khuôn mặt rất áy náy: “Đều là em không tốt, không nên gọi anh đến đây, em cũng không nên để anh lại một mình” Sau khi ra ngoài, đầu tiên cô ta lấy điện thoại ra tìm người giúp đỡ, nhưng mà trong mối quan hệ không ai có thể giúp đỡ, gọi cho cục cảnh sát lại gặp đường dây bận. “Em cũng không biết sẽ gặp phải đám người cặn bã này” Bạch Vũ an ủi tâm trạng Lam Vũ Miên: “Về phần để anh lại, này chẳng qua là anh bảo em ra ngoài cầu cứu. “Hơn nữa, em một cô gái nhỏ cũng không cứu được anh.” “Được rồi, đừng tự trách nữa, mọi người đều không sao là được rồi” Anh lau đi nước mắt của Lam Vũ Miên. Lam Vũ Miên mang theo tiếng nức nở mở miệng: “Anh rể, thật xin lỗi, em cũng không tìm được người cứu anh, bọn họ cả một đám đều không để ý đến em, cảnh sát cũng không gọi được..” “Bạch Vũ, cậu không sao hẳn là nên cảm ơn anh Quân. Lúc này, Tưởng Đình Đình lạnh lùng đi đến, kéo Lam Vũ Miên đang ôm ra bắt đầu nổ súng: “Lần này nếu như không phải anh Quân gọi điện thoại giải vây, không chỉ cậu phải bỏ nửa cái mạng, chúng tôi cũng xui xẻo lây” “Đồ khốn, tự mình thể hiện muốn chết thì thôi đi, còn liên lụy tới Vũ Miên và chúng tôi. “Cậu cho rằng mình giỏi lắm sao, trước mặt mọi người đánh cậu Đỗ ba cái tát. “Tôi nói cho cậu biết, cậu hẳn là cảm tạ anh Quân tìm người áp chế cậu Đỗ, nếu không chúng tôi có chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ giết chết cậu” Đám người Trương Phi Phi và Tôn Yên Nhiên cũng đi đến dạy dỗ Bạch Vũ. Hồng Quân cũng ôm hai tay giương mắt lạnh nhìn Bạch Vũ, dáng vẻ cao cao tại thượng rất đáng khinh. Hồng Quân giải vây? Bạch Vũ đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười, chưa bao giờ gặp người vô liêm sỉ đến thế. Nhưng mà nghĩ đến Hồng Quân ra vẻ trong quán bar, anh lại cảm thấy đây là phong cách của Hồng Quân, chỉ là anh đã kéo quản lý quan hệ xã hội của Bách Hoa này vào sổ đen. “Đình Đình, Yên Nhiên, mọi người không nên như vậy, anh rể tôi lúc đấy cũng là muốn bảo vệ chúng ta. Lam Vũ Miên vội đứng ra hòa giải: “Nếu như lúc đó anh ấy không đứng ra, mấy người chúng ta đã gặp chuyện rồi. “Chủ yếu vẫn là đám người cậu Đỗ khốn khiếp” “Nhưng mà Bạch Vũ, đêm nay chúng ta có thể bình an vô sự, quả thân nên cảm ơn anh Quân đàng hoàng” “Anh ấy tìm bạn hỗ trợ, còn ra một khoản tiền nhỏ, cậu Đỗ mới bỏ qua cho. Lam Vũ Miên cảm kích nhìn về phía Hồng Quân. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen sau khi áp giải mấy người Hồng Quân ra ngoài, cũng không tịch thu điện thoại của họ, cho nên cả đám cầm điện thoại tìm người cứu. Hồng Quân cũng một hơi gọi mười mấy cuộc, còn không ngừng đồng ý với đối phương ba trăm triệu, một tỷ rưỡi, ba tỷ. Lúc Hồng Quân cúp cuộc điện thoại thứ mười lăm thì tai nghe của người đàn ông cao lớn áo đen trông coi bọn họ giật giật, sau đó toàn bộ rời đi, khôi phục sự tự do cho bọn họ. Lam Vũ Miên biết mình không có tác dụng gì, cho nên cũng giống như mấy người Tôn Yên Nhiên, nhận định là Hồng Quân thông qua quan hệ giúp đỡ. Hồng Quân cũng nói là anh ta dùng ba tỷ xử lý. Bạch Vũ nhìn Hồng Quân cười: “Anh Quân giải vây sao?” Lam Vũ Miên bổ sung một câu: “Anh Quân, số tiền ba tỷ anh bỏ ra đó, ngày mai em chuyển cho anh.” “Chút tiền nhỏ, không cần, mọi người không sao là tốt rồi.” Hồng Quân vung tay lên, giống như chúa cứu thế: “Cậu Đỗ quả thật khó giải quyết, bạn của tôi tốn không ít sức, mới có thể miễn cưỡng ổn định. “Mặc dù chuyện lần này là Bạch Vũ làm lớn chuyện, nhưng nể mặt Vũ Miên, tôi cũng không so đo với cậu. “Ba tỷ này cũng không cần cậu bỏ ra, xem cái dạng nghèo nàn của cậu này, chắc cũng không bỏ ra được số tiền đó. “Chỉ là sau này cậu làm người phải thức thời một chút, nếu không cứ lỗ mãng xúc động, hại chết chính mình không nói, ngàn vạn không cần liên lụy người khác. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, cứng rắn răn dạy Bạch Vũ. “Anh Quân, cảm ơn anh. Lam Vũ Miên nhấc mày lên nói: “Anh yên tâm, em thiếu anh một ân tình” “Ba tỷ này, cũng không thể để anh bỏ ra, ngày mai em chuyển tiền cho anh” Tiền riêng của cô ta có hơn hai tỷ bốn, lại tìm Lam Hải Quỳnh và bố mẹ gom một chút, ba tỷ không thành vấn đề. “Mặc dù chuyện bởi vì Lý Đan mà ra, nhưng anh rể cũng là em gọi đến, tiền này phải để em bỏ ra. “Anh Quân cũng đừng từ chối, nếu không trong lòng em không yên. Lam Vũ Miên không muốn có quan hệ sâu hơn với Hồng Quân, cho nên cũng không muốn nợ Hồng Quân. Bạch Vũ cười nhạt nhẽo không xen vào, muốn xem xem Hồng Quân đến cùng là tỏ vẻ thế nào. “Được, Vũ Miên đã kiên trì như vậy, tiền kia anh nhận rồi” Hồng Quân giả vờ bất đắc dĩ, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ nói: “Nhóc con, cậu hẳn là cảm thấy may mắn, cậu có người em vợ như Vũ Miên. Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Anh nhất định phải lấy tiền của Vũ Miên?” Giọng Hồng Quân trầm xuống: “Là Vũ Miên nhất định phải đưa cho tôi, không nghe thấy tôi mới vừa nói không cần sao?” Lam Vũ Miên gật đầu: “Bạch Vũ, tiền này em phải đưa cho anh Quân. Bạch Vũ nhìn Hồng Quân cười lạnh một tiếng: “Ba tỷ có bỏ ra hay không, trong lòng không tự biết sao?” Nội tâm Hồng Quân lập tức lộp bộp, như là bị người nhìn thấu hết thảy, tại chỗ nhảy dựng lên quát: “Nhóc con, cậu có ý gì? Là ý nói tôi lừa tiền? “Khốn khiếp, sớm biết như vậy tôi cũng không tìm quan hệ, để cậu bị đám cậu Đỗ giết chết. “Bây giờ dùng tiền cứu cậu ra ngoài, lại lấy oán trả ơn nghi vấn tôi, thật sự là một con sói mắt trắng” “Tất cả mọi người có thể làm chứng, tôi gọi liền mười mấy cuộc điện thoại, cầu mười mấy người mới có thể xử lý được. Giọng nói của anh ta bén nhọn: “Nếu không nể mặt Vũ Miên, bây giờ tôi giết chết cậu.” Bạch Vũ đang muốn vạch trần anh ta, Lam Vũ Miên kéo anh lại: “Bạch Vũ, anh Quân thật sự tìm rất nhiều quan hệ cứu chúng ta, anh ấy rất vất vả, tiền này anh không cần quan tâm. Lam Vũ Miên sắp xếp ổn thỏa: “Ba tỷ này em có thể bỏ ra được” Đối với Lam Vũ Miên bây giờ mà nói, không có gì quý hơn là Bạch Vũ bình an vô sự, ba tỷ tuy nhiều, nhưng đáng giá. “Anh Quân, không nên tức giận, không có ý nghĩa” Tưởng Đình Đình miệt thị nhìn Bạch Vũ: “Một tên nhóc nghèo như vậy, có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ? Anh cãi nhau với cậu ta cũng thật mất thể diện. Trương Phi Phi cũng hừ một tiếng: “Đúng thế, cái đồ nhà quê, Trung Hải hẳn nên ra chính sách thu nhập hàng năm dưới ba trăm triệu thì cút đi. Khuôn mặt Lam Vũ Miên khó coi. “Bạch Vũ là anh rể tôi, mấy người lại như vậy với anh ấy, tôi.. Nhìn thấy Lam Vũ Miên tức giận muốn trở mặt, mấy người Tôn Yên Nhiên mới không mỉa mai nữa, nhưng mà trong mắt đều là khinh thường. Người đàn ông dựa vào phụ nữ chống lưng, cả đời cũng không có tiền đồ. “Ây, chiếc Audi đỉnh quá. Lúc mấy người Tưởng Đình Đình vừa khinh miệt Bạch Vũ, vừa đi về phía bãi đỗ xe thì hai mắt Tôn Yên Nhiên tỏa sáng. Cô ta vọt tới trước một chiếc Audi màu đen hô lên. Audi, chính là chiếc Dương Diệu Đông đưa cho Bạch Vũ kia. So với những chiếc Ferrari và xe sang khác trong bãi, Audi không đáng gì, nhưng phối với kính chống đạn, biển số này, vậy thì vô cùng hấp dẫn con mắt. “Mẹ nó, Audi đỉnh cấp, chiếc này phải mười tỷ đấy chứ?” “Mười tỷ? Mắt bị mù sao? Không thấy được đây là bản cải tiến chống đạn sao? Đạn bắn không thủng, ít nhất cũng phải ba mươi tỷ” “Người ở quán bar gần như đi hết rồi, đây là xe của ai? Chẳng lẽ là quản lý quán bar?” “Giàu quá, xe này thêm biển số này cũng phải được sáu mươi tỷ Mặc dù nghiệp vụ của mấy người Tưởng Đình Đình và Trương Phi Phi không tệ, thu nhập hàng năm cũng hơn ba tỷ, nhưng đối với chiếc xe sáu mươi tỷ cũng vẫn không thở nổi. Hồng Quân cũng chỉ là lái chiếc xe vài tỷ. Cho nên đối với chiếc Audi chống đạn này rất hâm mộ, không chỉ có tiền, mà thân phân còn hiển hách. Sau một hồi cảm thán, Hồng Quân đưa ra lời mời với Lam Vũ Miên: “Vũ Miên, ngồi chiếc benz của anh về đi, muộn như vậy, gọi xe cũng không an toàn. Anh ta vô hình mà khoe khoang: “Chỉ là xe không quá tốt, là xe cỏ mấy tỷ mà thôi. Tưởng Đình Đình cũng cười gật đầu: “Đúng thế, đi cùng đi, cũng chỉ là đi thêm một chuyển mà thôi” Lam Vũ Miên vừa định nói Bạch Vũ có xe, Bạch Vũ đã nhàn nhạt mở miệng: “Không cần, mọi người tiễn mấy người Tôn Yên Nhiên là được, tôi sẽ đưa Vũ Miên về nhà. “Cậu đưa?” Hồng Quân cười nhạt: “Cậu đưa thế nào? Lấy miệng gọi tắc xi ư? Có chuyện thì cậu có thể phụ trách được hay không?” Bạch Vũ cười cười: “Tôi cũng có xe.” Hồng Quân hừ một tiếng: “Xe đạp dùng chung sao?” Mấy người Trương Phi Phi bĩu môi, cảm thấy Bạch Vũ thật là hư vinh, nhìn người ta có xe, mình cũng phải nói có xe. "Tít Bạch Vũ không để ý, lấy chìa khóa ra nhấn một cái. Audi chống đạn kêu một tiếng, hai cái đèn chớp lên. “Vũ Miên, đi thôi.” Bạch Vũ kéo Lam Vũ Miên đang ngơ ngác chui vào Audi. Đạp ga, gào rú phóng đi. Mấy người Hồng Quân và Tưởng Đình nhìn một màn này, như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào đầu. Mọi người đều khiếp sợ ngơ ngác tại chỗ...