“Anh rể, hóa ra chiếc xe này của anh lại đắt như vậy? Sáu mươi tỷ
Lam Vũ Miên ngồi trên ghế phó lái sờ chỗ này, vỗ chỗ kia, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Từ lúc rời khỏi sân bay, cô ta chỉ nói chuyện phiếm và ngủ, không để ý hãng xe, cũng không có nhận thức gì về chiếc xe mà mình đang ngồi.
Bây giờ, nghe Hồng Quân và mấy người khác thảo luận một hồi, Lam Vũ Miên mới ngơ ngác nhận ra: “Em nói mà, sao mình lại ngủ ngon như vậy, hóa ra là xe sang”
“Không đúng”
Lam Vũ Miên vỗ vào đầu: “Nhà họ Lam không có loại xe này, ba mẹ và chị cũng không thể mua cho anh, chiếc xe này anh lấy ở đâu?”
Cô ta không có khái niệm về tiền bạc, nhưng cũng biết rất rõ, cả gia tài của nhà cô ta cũng chỉ có sáu trăm tỷ, đây còn là trong trường hợp biệt thự và phòng khám đã tăng giá.
Nên nhà họ Lam không thừa tiền mua xe sang, với tính cách của Lý Tuyết Nhàn, cho dù có sáu trăm tỷ không dùng đến, cũng sẽ dùng để mua nhà, mua vàng.
Bạch Vũ cười nói: “Nếu như anh nói xe này anh thuê, em có tin không?”
“Anh nghĩ em là con ngốc hả.
Lam Vũ Miên lườm Bạch Vũ:
“Làm sao có loại xe xịn như này cho thuê? Cho dù có, anh cũng không thể thuê chiếc xe giá sáu mươi tỷ chỉ để đi đến sân bay để đón người. “Anh cũng không cần dụ dỗ em, không cần tỏ ra cool ngầu trước mặt em.
Lam Vũ Miên vô tâm nói: “Thành thật khai ra, chiếc xe này anh lấy ở đâu? Không nói rõ ràng em sẽ nói với chị em, dùng gia pháp để tra hỏi?”
Bạch Vũ cười: “Nếu như anh nói đây là xe của anh, anh giúp một người bạn một chuyện lớn, người đó tặng chiếc xe này cho anh, em có tin không?” “Tin, tại sao không tin?”
Lam Vũ Miên nghe anh nói vậy, ngồi thẳng dậy: “Nhưng em hơi tò mò, anh giúp anh ấy chuyện lớn gì?”
“Người đó gặp phải tà khí, luôn gặp chuyện không may, anh đã giúp người đó trấn áp và hóa giải.
Bạch Vũ mìm cười nói với Lam Vũ Miên: “Người đó không dám lái chiếc xe này nên đã tặng cho anh”
“Trời, tà khí? Trấn áp và hóa giải?”
Lam Vũ Miên nghe thấy vậy, phấn chấn hẳn lên: “Anh rể, mới có nửa năm không gặp, anh biến thành đại sư rồi? Ghê thật đấy.”
Bạch Vũ sững sờ: “Em tin lời anh nói? Không cảm thấy anh đang nói vớ vẩn hả?”
“Tại sao nói anh nói linh tinh?
Lam Vũ Miên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Mấy cái lý do như anh mượn xe bạn, anh giúp đỡ người khác, được người ta tặng xe còn hợp lý hơn cái lý do anh thuê xe.”
“Em đã nhìn thấy cả giấy đăng ký xe, đúng là xe của anh.”
Cô ta ném giấy phép lái xe vào hộc xe: "Hơn nữa em còn có thể vịt hóa thiên nga, anh lợi hại hơn ngày xưa cũng rất bình thường”
Bạch Vũ khẽ thở dài, nếu là Lam Hải Quỳnh, chắc chắn sẽ không chút do dự tin đây là xe đi thuê, bởi vì cô ta không tin Bạch Vũ có thể sở hữu một chiếc xe như thế này.
Lam Vũ Miên chỉ nhỏ hơn Lam Hải Quỳnh ba tuổi, nhưng tính cách và phong cách lại khác nhau một trời một vực, tư duy giống như người của hai thế hệ.
“Đến đây, đến đây, anh rể, không thảo luận chuyện xe cộ nữa.”
Lam Vũ Miên vô cùng phấn khích: “Thể hiện một chút tài năng cho em xem đi, nếu không mở thiên nhãn cho em trước cũng được? Để em thấy được một thế giới khác?”
Cô ta thầm nghĩ luyện thêm vài pháp đạo thuật, sau này bắt mấy con quỷ nhỏ để chơi đùa.
Bạch Vũ cạn lời, không biết nói Lam Vũ Miên ngây thơ, dễ tin người, hay là ham chơi, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn nữa.
“Đêm hôm rồi, đừng có bày trò mở thiên nhãn gì đó, cẩn thận em bị dọa cho hồn bay phách lạc đấy.”
“Em chơi cả một ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
Bạch Vũ vừa uyển chuyển từ chối yêu cầu của Lam Vũ Miên, vừa xoay vô lăng, lái xe vào khu biệt thự.
Lam Vũ Miên bĩu môi: “Tối hôm nay không mở, vậy thì hôm khác nhất định phải giúp em mở thiên nhãn đó.
Bạch Vũ mỉm cười, bất lực nói: “Được rồi, có cơ hội anh sẽ mở cho em”
“Đúng rồi, anh rể, hôm nay gây ồn ào như vậy, em không muốn đi đến Dược phẩm Bách Hoa đâu, em không muốn nợ ân tình Hồng Quân và những người khác.
Lam Vũ Miên nhớ ra một chuyện: “Hai ngày tới em rảnh, đưa em đi tham quan công ty đi, xem xem có vị trí nào thích hợp không”
Bạch Vũ có chút do dự: “Nếu như em thích Dược phẩm Bách Hoa thì em cứ đi phỏng vấn, em vào bằng thực lực của mình, lo lắng nợ ân tình cái gì?”
Lam Vũ Miên không hề che giấu cảm xúc của mình: "Em không muốn nhìn thấy Hồng Quân và những người khác.
Mặc dù Hồng Quân đã giúp cô ta giải vây, nhưng Lam Vũ Miên không thích tác phong làm việc của anh ta, nên cô định trả lại ba tỷ để không ai nợ ai.
Bạch Vũ cười: “Yên tâm đi, bọn họ sắp nghỉ việc rồi....
Lam Vũ Miên ngơ ngác: “Nghỉ việc? Công việc đang tốt sao lại nghỉ...”
Bạch Vũ khẽ cười ẩn ý: “Anh biết bấm quẻ, có linh cảm...
Trong lúc nói chuyện, biệt thự nhà họ Lam đã xuất hiện trong tầm mắt, Bạch Vũ thả chân ga, vẻ mặt phức tạp, trong lòng dâng lên cảm giác bồi hồi như người sắp trở về quê
nhà.
“Kít....
Khi còn cách biệt thự nhà họ Lam khoảng hai mươi mét, Bạch Vũ đạp chân phanh, dừng xe lại, sau đó xuống xe giúp Lam Vũ Miên lấy hành lý ra.
Lam Vũ Miên ngơ ngác: “Anh rể, sao lại dừng xe ở đây? Lái xe vào trong nhà đi.”
“Ồ, ba mẹ không biết chuyện chiếc xe này, anh không muốn để bọn họ biết, ngộ nhỡ bị bọn họ giành đi”
Lam Vũ Miên rất hiểu tính của Lý Tuyết Nhàn: “Không phải sợ, em yểm hộ cho anh, nói là em mượn bạn em.
“Vũ Miên, nói thật cho em biết vậy, anh với chị em đã ly hôn rồi.
Bạch Vũ hít một hơi thật sâu: “Hơn nữa mới ly hôn hôm qua, anh không nói về quá trình nữa, tóm lại, anh không còn quan hệ gì với nhà họ Lam nữa.
“Anh đến sân bay đón em là do sáng nay lỡ đồng ý với em rồi.”
“Bây giờ, ba mẹ với chị của em đều không muốn gặp anh, càng không thích thấy anh và em đi cùng nhau.
“Nên anh không thể đưa em vào, cánh cửa nhà này chỉ có thể mình em đi vào thôi”
Bạch Vũ quyết định giải quyết dứt khoát: “Sau này không có gì quá cần thiết thì chúng ta cũng không cần liên lạc với nhau đâu”
“Cái gì?”
Nụ cười Lam Vũ Miên chợt cứng lại, cô ta không dám tin nhìn Bạch Vũ: "Anh với chị em ly hôn rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Ly hôn cũng ly hôn rồi, không cần thiết phải nói về chuyện này nữa, nếu không sẽ trở thành oán phụ”
Bạch Vũ khẽ cười: “Em cũng không cần quá cứng nhắc xem ai đúng ai sai, anh với nhà họ Lam chia tay trong hòa bình.
“Không được đi, không được đi!”
Thấy Bạch Vũ muốn rời đi, Lam Vũ Miên dang tay cản lại: “Anh rể, anh không nói rõ ràng, em sẽ không để anh đi đâu”
“Anh rể, do ba mẹ em gây khó dễ cho anh? Hay do chị gái em có người khác?”
Mặc dù cô ta chỉ ở cùng Bạch Vũ một khoảng thời gian ngắn, nhưng có thể khiến Bạch Vũ luôn ngậm bồ hòn làm ngọt rời khỏi nhà họ Lam, chắc chắn đã xảy ra chuyện mà Bạch Vũ không thể chịu đựng được nữa.
“Chuyện thì nhiều, nhưng quan trọng nhất là chị gái em không thích anh”
Bạch Vũ kiên nhẫn giải thích thêm: “Anh không làm chị gái em rung động được, nên giải thoát cho nhau là sự lựa chọn tốt nhất.
“Về đi, nghỉ ngơi thật tốt, còn nữa, đừng trả Hồng Quân ba tỷ, chuyện này anh sẽ giải quyết.
Bạch Vũ dặn dò Lam Vũ Miên, sau đó quay người đi đến vị trí ghế lái.
Vẻ mặt Lam Vũ Miên đột nhiên trở nên trắng bệch, sau đó vẫn cứng đầu dang hai tay ra: “Không được đi!”
“Vũ Miên, hà tất phải như vậy? Nhà họ Lam không chào đón anh, anh với chị em cũng không thể quay lại với nhau, em níu giữ anh làm gì?”
“Hơn nữa chúng ta chỉ ở cùng nhau có mười mấy ngày, cũng không trò chuyện nhiều với nhau, hôm nay là ngày mà chúng nói chuyện nhiều nhất”
Bạch Vũ tỏ ra rất bất lực, đồng thời cũng có chút khó hiểu: “Em cố chấp giữ anh lại làm gì?”
Anh cảm thấy, anh và Lam Vũ Miên không có tình cảm gì, thậm chí còn không được coi là bạn bè, mối quan hệ vô cùng xa cách.
Lam Vũ Miên nhìn Bạch Vũ: “Tối hôm đó anh cõng em đi bệnh viện, em đã chấp nhận anh là anh rể của em, chấp nhận anh là người nhà của nhà họ Lam...
Cô ta nói câu này rất nhẹ rất khẽ, nhưng giống như đã dốc toàn bộ sức lực.
Một cảm xúc lạ dâng lên trong lòng Bạch Vũ.
Nhớ lại đêm giao thừa, vợ chồng Lam Quốc Khánh đi chùa dâng hương vẫn chưa về, Lam Hải Quỳnh phải tăng ca, Lam Vũ Miên đột nhiên bị đau ruột thừa, đau đến mức chết đi sống lại.
Lúc đó chỉ có một mình Bạch Vũ ở nhà, không gọi được xe cấp cứu và taxi, cuối cùng Bạch Vũ phải cõng Lam Vũ Miên chạy đến bệnh viện để cấp cứu.
Bởi vì chạy quá nhanh, Bạch Vũ còn bị ngã hai lần, đầu gối bị rách và chảy máu.
Lý Tuyết Nhàn và những người khác đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ, cũng là điều mà Bạch Vũ nên làm, bản thân Bạch Vũ cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Lam Vũ Miên vẫn còn nhớ.
“Vũ Miên, chút chuyện đó quá nhỏ nhặt, không đáng kể, với lại cũng đã qua rồi.
Bạch Vũ mỉm cười, vỗ vai Lam Vũ Miên, sau đó vòng vòng qua cô ta đi về phía ghế lái.
Một bước....
Hai bước....
Ba bước....
Bốn bước....
Bạch Vũ vừa bước được bước thứ tư thì bỗng không thể di chuyển được, vì áo anh dường như bị cái gì đó móc vào, có một lực rất mạnh cản Bạch Vũ lại, không cho anh bước tiếp.
Bạch Vũ quay đầu lại nhìn....
Ngay sau đó.
Suy nghĩ cắt đứt liên lạc với Lam Vũ Miên nữa lập tức bị Bạch Vũ vất ra sau đầu.
Lam Vũ Miên ôm vali, run rẩy ngồi trong gió lạnh, cô ta nhìn xuống đất, nhưng một cánh tay lại bất lực nắm chặt áo của anh.
Ngón trỏ, ngón cái, ngón giữa, dùng hết sức nắm chặt lấy vạt áo của anh, cho dù Bạch Vũ lôi kiểu gì, cô ta cũng không có ý định buông tay.
Bạch Vũ ngơ ngác nhìn cô ta.
Không biết tại sao, chỉ một động tác đơn giản như thế lại khiến trái tim Bạch Vũ khẽ run lên.
Ngón tay đang nắm chặt góc áo kia, cho dù thế nào cũng không có ý định buông ra....