Rể Quý Vô Địch
"Ta là Thái Cực y tiên, kể từ hôm nay, ngươi chính là truyền nhân của ta. Với Thái Cực Kinh và Ngọc Sinh Tử, ngươi có thể hành y tế thế, cứu người cứu mình…"
Bạch Vũ cảm thấy mình đang ở trong một khoảng không mờ ảo, cùng với thanh âm truyền thừa, một lượng lớn thông tin tràn ngập trong đầu anh.
Các kỹ năng y học, võ thuật, kỹ thuật châm cứu huyền diệu, pháp quyết tu hành không ngừng tác động vào…
Khi một miếng Ngọc Sinh Tử tràn vào lòng bàn tay, Bạch Vũ không khỏi hét lên một tiếng:
"A —— "
Bạch Vũ tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở bệnh viện, vết thương chồng chất khắp người.
Anh cố gắng hồi tưởng, nhớ lại mình bị một nhóm người đánh tới tấp rồi ném ra khỏi quán bar.
Cơn đau đớn trong đầu cũng giúp anh xác nhận một điều này.
Chỉ là anh kinh hoảng phát hiện, giấc mơ vẫn còn rõ ràng:
"Chẳng lẽ giấc mơ vừa rồi là thật sao? Chuyện này cũng quá buồn cười."
Bạch Vũ lẩm bẩm một câu, nhưng khi nhắm mắt lại, anh vẫn khiếp sợ không thôi.
Trong đầu anh có một quyển “Thái Cực Kinh”.
"Giấc mơ này có phải quá chân thật rồi không?"
Bạch Vũ vẫn chưa tin nên mở “Thái Cực Kinh” ra và bắt đầu luyện tập theo phương pháp trên.
Chỉ cần không xảy ra gì khi tu luyện thì “Thái Cực Kinh” và Ngọc Sinh Tử chỉ là một trò cười mà thôi.
Nhưng sự thật lại khiến Bạch Vũ trợn mắt hốc mồm một lần nữa.
Chưa đầy nửa giờ, anh cảm thấy một dòng nhiệt nhỏ xuất hiện từ trong đan điền của mình.
Sau đó, hơi nóng truyền khắp tứ chi và xương cốt.
Dòng nhiệt đi đến đâu, anh đều cảm thấy vô cùng sảng khoái đến đó.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay trái của anh mơ hồ hiện ra một hình Thái Cực Quyền…
Ngọc Sinh Tử.
Trắng sống, đen chết.
Mỗi một mặt đều có bảy tia sáng, bóng dáng rất nhạt, nhưng tầng lớp rõ ràng.
Bạch Vũ cho rằng mình vô tình bị dính hình vẽ nên dùng cổ tay xoa xoa vài lần trên đùi, nhưng phát hiện hình Thái Cực Quyền vẫn còn đó.
Hơn nữa còn chuyển động.
Một giây kế tiếp, trong đầu Bạch Vũ đột nhiên xuất hiện một tin nhắn:
Trạng thái: mười ba vết trầy xước, tổn thương nội tạng cấp độ ba, chấn động nhẹ trong đầu.
Nguyên nhân: Do bị tập thể bạo lực đánh đập.
Chữa trị hoặc hủy diệt?
Bạch Vũ sửng sốt tại chỗ, đây là cái gì?
Anh theo bản năng phát ra một mệnh lệnh chữa trị, chỉ thấy Ngọc Sinh Tử chuyển động, sau đó một tia sáng trắng biến mất vào trong cơ thể của Bạch Vũ.
"Bốp —— "
Sau đó, cơ thể trải qua những thay đổi bất thường.
Mạch máu không bị khống chế nóng lên, sau đó toàn thân nóng bừng lên. Bạch Vũ cảm thấy tế bào toàn thân cũng đang chuyển động, bọn chúng kết thành một nhóm chạy như điên trong cơ thể.
Xương cốt cũng kêu răng rắc.
Không lâu sau, thân thể Bạch Vũ kịch liệt chấn động, cơn đau đớn toàn thân n hoàn toàn tiêu tán, vết trầy xước trên cánh tay và mặt cũng lành lại.
Cùng lúc đó, ánh sáng trắng phía trên Thái Cực Quyền cũng mờ đi một chút.
"Đây là một bậc thầy chữa trị."
Bạch Vũ kích động, những thứ người ta chữa trị đều là tranh chữ đồ cổ, Ngọc Sinh Tử của anh lại có thể chữa trị bệnh tật của cơ thể.
Dường như mọi thứ trong giấc mơ đều là thật.
Đây thật sự là một món quà do trời cao ban tặng.
Bạch Vũ nhanh chóng đứng dậy khỏi giường bệnh, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến khu nội trú.
Anh đẩy cửa phòng bệnh của mẹ anh, Thẩm Phương Hoa.
Nhìn thấy người mẹ gầy như que củi của mẹ mình đang nhắm chặt mắt, Bạch Vũ lao đến, đặt tay trái lên bộ phận dạ dày của bà ta.
Tình trạng: thiếu máu, căng cơ tim, sỏi mật, u dạ dày chuyển sang dạng ác tính...
Nguyên nhân: Nhiều năm vất vả làm việc, ăn uống không hợp lý, phong hàn dẫn đến bệnh tật.
Bạch Vũ buột miệng thốt ra: "Chữa trị!"
Ngọc Sinh Tử lại chuyển động, năm tia sáng trắng chìm vào trong cơ thể Thẩm Phương Hoa.
Cơ thể mẹ ngay lập tức trở thành một bãi chiến trường, vô số tế bào đang sôi trào và chảy xiết, như thể có thiên quân vạn mã đang anh dũng chiến đấu.
"Bùm —— "
Không lâu sau, đầu Thẩm Phương Hoa cử động nhẹ nhàng.
Bạch Vũ vô thức hét lớn: "Mẹ——"
Thẩm Phương Hoa chậm rãi mở mắt, sắc mặt tái nhợt trở nên hồng hào:
"Bạch Vũ, mẹ đói…"
Bạch Vũ mừng đến chảy nước mắt.
Anh thu hồi tay trái, đồng thời phát hiện Ngọc Sinh Tử chỉ còn lại một tia sáng trắng.
Hiển nhiên bệnh tình và vết thương càng nghiêm trọng thì ánh sáng trắng tiêu thụ càng nhiều.
Hiện tại, Bạch Vũ cũng không suy nghĩ làm cách nào khôi phục ánh sáng trắng, chỉ nghĩ hầu hạ tốt mẹ mình.
Mười lăm phút sau, Bạch Vũ bưng một bát cháo trắng, cẩn thận đưa cho mẹ ăn.
Đây là lần đầu tiên sau nửa năm Thẩm Phương Hoa có cảm giác thèm ăn.
Sau khi ăn xong, Bạch Vũ lại gọi bác sĩ xinh đẹp tới.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cả kinh thất sắc: "Điều này sao có thể?"
Thẩm Phương Hoa không sao cả.
Sau khi biết mình không sao, Thẩm Phương Hoa dù thế nào cũng muốn xuất viện.
Ngoài chi phí nằm viện còn có nỗi sợ hãi phải nằm viện nữa, muốn về nhà sớm một chút để cảm nhận hơi thở cuộc sống.
Bạch Vũ không khuyên nhủ được bà ta nên đành phải làm thủ tục xuất viện.
Khi làm thủ tục, Bạch Vũ tưởng rằng trong tài khoản của mình chẳng còn bao nhiêu, nhưng không ngờ lại rút được hai trăm tám mươi lăm triệu.
Anh hỏi một chút mới biết ngày hôm qua có người gửi ba trăm triệu vào tài khoản bệnh viện.
Bạch Vũ kiểm tra thì phát hiện người gửi tiền không ai khác chính là Lam Hải Quỳnh.
Trong lòng anh ấm áp, Lam Hải Quỳnh vẫn có anh trong lòng.
Bạch Vũ để lại tầm mười lăm triệu cho mẹ dùng, số tiền còn lại chuyển lại cho Lam Hải Quỳnh, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện.
Nhưng khi Bạch Vũ đỡ bà cụ ra tới cổng thì có ba chiếc xe sang trọng đắt tiền chạy ngang qua bọn họ.
Nhanh chóng và khốc liệt.
Bánh xe suýt chút nữa cán qua ngón chân của Thẩm Phương Hoa.
Bạch Vũ tức giận hét lên: "Lái xe cái kiểu gì vậy? Bộ gấp đi đầu thai à?"
Thẩm Phương Hoa nhẹ giọng khuyến nhủ: "Thôi bỏ đi con."
Chiếc xe sang lùi lại rồi dừng lại, cửa xe mở ra, một thanh niên đeo khuyên tai bước ra chửi:
"Dám mắng anh Hoàng, anh con mẹ nó muốn chết phải không?"
Sau đó, đám người Hoàng Duy Hiệu và Viên Tiểu Nhu xuất hiện.
"Ồ, là Bạch Vũ? Thằng nhóc này coi bộ cũng vững thật đấy? Nhanh như vậy đã ra rồi sao?"
Nhìn thấy Bạch Vũ, Hoàng Duy Hiệu lập tức đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười đi về phía Bạch Vũ: "Mình đồng da sắt."
"Mẹ anh cũng xuất viện rồi à?"
"Không mượn được tiền nên chuẩn bị về nhà chờ chết sao?"
"Có muốn tôi tài trợ cho một bộ quan tài gỗ lim không?"
Một nhóm người bật cười ha ha, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và trêu đùa.
Viên Tiểu Nhu vẫn cao lãnh như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Vũ, cô ta lại càng cảm thấy chán ghét.
Dáng vẻ hèn mọn của Bạch Vũ ngày hôm qua lúc quỳ xuống và mượn tiền khiến Viên Tiểu Nhu mất đi hứng thú hạ nhục Bạch Vũ.
Bạch Vũ trầm giọng: "Hoàng Duy Hiệu, anh đang nguyền rủa mẹ tôi, muốn chết sao?"
"Mày mới là tự tìm cái chết! Mày con mẹ nó là thứ gì vậy?"
Hoàng Duy Hiệu gõ đôi giày da xuống đất, khí thế rất kiêu ngạo: "Ai cho mày dũng khí khiêu chiến tao?"
Thanh niên đeo khuyên tai giận dữ nói: "Ngày hôm qua bị đánh còn chưa đủ sao?"
Mấy bạn nữ xinh đẹp che miệng cười khẽ.
"Quỳ xuống, dập đầu, nói xin lỗi."
Hoàng Duy Hiệu chỉ vào Bạch Vũ: "Tao sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, bằng không tao sẽ tiễn hai mẹ con các người đến nhà xác."
Bạch Vũ nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh run: "Các người đừng ức hiếp người quá đáng."
Hoàng Duy Hiệu cười lạnh một tiếng: "Ức hiếp người quá đáng thì sao? Không phục?"
Mấy tên người hầu rút gậy ra, lắc lắc cổ bao vây Bạch Vũ.
Giọng nói của Viên Tiểu Nhu lãnh đạm: "Bạch Vũ, đừng cậy mạnh, mau quỳ xuống nói xin lỗi đi, Duy Hiệu không phải người mà anh có thể đắc tội đâu."
"Cậu Hoàng, chuyện gì cũng dễ dàng thương lượng!"
Lúc này, Thẩm Phương Hoa cũng túm lấy Bạch Vũ đang tức giận, đứng ở trước mặt Hoàng Duy Hiệu mỉm cười:
"Cậu Hoàng, trước kia tôi từng dọn vệ sinh trong nhà cậu, cũng biết mẹ cậu, xem như chừa cho tôi chút mặt mũi đi, đừng tính toán với Bạch Vũ."
"Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đại nhân đại lượng chừa cho nó một con đường sống."
Thẩm Phương Hoa mỉm cười vui vẻ.
"Cho bà mặt mũi?"
Hoàng Duy Hiệu cười lạnh một tiếng, phun một ngụm nước miếng lên người Thẩm Phương Hoa:
"Bà là cái thá gì? Tại sao tôi phải cho bà mặt mũi?"
"Chỉ là một lão già mà muốn tôi cho mặt mũi, bà chịu nổi sao?"
Đối với bất kỳ ai mà nói, cách cư xử thô lỗ vô lễ này cũng xem như một sự xúc phạm, nhưng Thẩm Phương Hoa không dám chống trả mà chỉ nhẫn nhịn.
Bị làm nhục, bị cười nhạo, bị khi dễ, cũng tuyệt đối không dám gây sự, không phải vì rộng lượng, mà vì bi ai của những người thấp kém không có lựa chọn nào khác.
"Dám đối xử với mẹ tôi như vậy, anh thiếu đòn có phải không?"
Bạch Vũ nắm chặt quả đấm, mặt đầy tức giận muốn xông lên, chỉ là mẹ anh đã gắt gao giữ chặt lại.
Nhìn thấy Bạch Vũ bướng bỉnh, Viên Tiểu Nhu rất tức giận: "Bạch Vũ, anh còn muốn thể hiện à? Duy Hiệu là người mà mẹ con anh có thể đắc tội sao?"
"Mau quỳ xuống, cũng đâu phải chưa từng quỳ đâu. Mọi người đều biết, không cần phải làm bộ làm tịch nữa."
Cô ta đã cố gắng hết sức để hòa giải. Thứ nhất, cô ta đã không còn cảm giác thành tựu khi chà đạp Bạch Vũ. Thứ hai, cô ta muốn thể hiện sự rộng lượng của của mình trước mặt người ngoài.
Nhưng không ngờ, Bạch Vũ lại hoàn toàn không cảm kích: "Cô yên tâm, sau này tôi cũng sẽ không bao giờ quỳ nữa."
Viên Tiểu Nhu trở nên mất kiên nhẫn:
"Nếu anh không nghe lời khuyên của tôi thì tôi cũng không xen vào chuyện này nữa."
"Không có mặt mũi của tôi, ngay cả cái mạng nhỏ của mình thì anh cũng không thể giữ nổi đâu."
Cô ta kiêu ngạo hất cằm lên.
Bạch Vũ không chút khách khí quát lên: "Cút!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Tiểu Nhu lạnh lùng: "Duy Hiệu, anh muốn như thế nào thì như thế đó đi."
"Cậu Hoàng, Bạch Vũ không hiểu chuyện, xin cậu hãy tha cho nó. Cậu yên tâm, Bạch Vũ sẽ không bao giờ trêu chọc cậu nữa."
Nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Hoàng Duy Hiệu, Thẩm Phương Hoa vội vàng kéo Bạch Vũ về phía sau: "Chuyện hôm nay xem như bỏ qua."
"Chút tiền này và chút tâm ý của tôi, mời cậu Hoàng và các cậu chủ uống trà."
Thẩm Phương Hoa từ trong túi móc ra tầm hơn một triệu, hèn mọn khom người nhét vào túi của Hoàng Duy Hiệu.
Hoàng Duy Hiệu trở tay tát thẳng vào mặt Thẩm Phương Hoa.
Thẩm Phương Hoa theo bản năng kêu lên: "Cậu Hoàng..."
"Bốp!"
Một âm thanh sắc nhọn vang lên.
"Chỉ là một con kiến hôi mà cũng dám xin tôi tha thứ sao?"
Thẩm Phương Hoa chưa kịp phản ứng thì Hoàng Duy Hiệu đã tung chân đá vào người bà.
Thẩm Phương Hoa rên lên một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau.
"Vèo!"
Ngay lúc này, thân ảnh Bạch Vũ chợt lóe.
Hoàng Duy Hiệu còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy cổ mình căng cứng.
Bạch Vũ bóp mạnh cổ Hoàng Duy Hiệu, sau đó đập mạnh vào cửa sổ một chiếc ô tô sang trọng, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
"Ầm!"
Một cú va chạm kinh hoàng, cửa kiếng xe lập tức vỡ ngay, đầu của Hoàng Duy Hiệu cũng đầy máu.
Sức mạnh thật đáng sợ.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, Bạch Vũ đã ném hướng Hoàng Duy Hiệu choáng váng xuống đất, đá vào cánh tay anh ta một cách không thương tiếc.
"Răng rắc!"
Một âm thanh giòn dã vang lên, tay trái của Hoàng Duy Hiệu lập tức bị gãy xương.
Một người bạn hơi sửng sốt, sau đó xông về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ căn bản không thèm nhìn, trở tay tát anh ta cách xa năm mét.
Miệng và mũi đều chảy máu.
Toàn trường ngây người như phỗng.
Không ai nghĩ Bạch Vũ lại lợi hại như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Thẩm Phương Hoa cũng há to miệng.
Bạch Vũ không dừng lại, giơ ngón tay hướng về những người còn lại ngoắc ngoắc: "Cùng nhau tiến lên đi."
Bốn người gầm lên rồi lao tới.
Bạch Vũ trực tiếp dùng tốc độ và lực lượng nghiền áp.
Một quyền một người, một cước một người.
"Bụp bụp bụp —— "
Bốn người lao tới đều bị Bạch Vũ thô bạo đánh ngã, mặt mũi bầm dập, gãy tay gãy chân.
"Anh —— "
Toàn bộ đều khiếp sợ.
Mấy cô gái xinh đẹp không thể tin được nhìn Bạch Vũ, không ngờ phế vật này lại có thể đánh giỏi như vậy.
"Sao có thể như vậy?"
Viên Tiểu Nhu không thể chấp nhận kết quả trước mắt, vậy mà Bạch Vũ lại đánh bại nhiều người như vậy?
Cô ta muốn thấy Bạch Vũ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không phải nhìn Bạch Vũ đại sát tứ phương.
Trái tim Viên Tiểu Nhu co rúm lại khi nhìn thấy đám người xung quanh mình, tất cả đều kinh hãi và thậm chí còn nhìn Bạch Vũ với ánh mắt sùng bái.
Một ngọn lửa không xác định đột nhiên dâng lên.
Bạch Vũ bị cô ta vứt bỏ hẳn là không ổn tý nào mới đúng, sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ anh đã cắn thuốc trong bệnh viện à?
Đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không sẽ không lợi hại đến thế.
Sau đó, Viên Tiểu Nhu lại lén nghiến răng:
Cho dù thật sự giỏi đánh thì có thể làm gì, hiện tại là xã hội gì, anh có thể đánh, nhưng đánh thằng rồi thì sao, đánh thắng được tiền, đánh thắng được đất à?
Không có trình độ học vấn, không có bối cảnh, không có quan hệ, cả đời này định sẵn phải sống một cuộc đời tầm thường rồi.
Sau khi tự an ủi mình, trong lòng Viên Tiểu Nhu mới dần thả lỏng bản thân.
Lúc này, Bạch Vũ đang chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Duy Hiệu.
"Thằng nhóc kia, mày dám đả thương chúng tôi?"
Hoàng Duy Hiệu cũng trợn mắt hốc mồm, nhưng vẫn giữ khí thế hung hăng: "Mày có biết đụng vào người tao thì sẽ có hậu quả gì không?"
Người sau còn chưa kịp nói xong, Bạch Vũ đã tát vào mặt anh ta một cái
Hoàng Duy Hiệu bị tát gãy hai chiếc răng, miệng đầy máu.
Sau đó, Bạch Vũ tóm lấy cổ anh ta: "Nói cho tôi nghe thử, hậu quả là gì?"
"Bạch Vũ, đủ rồi!"
Viên Tiểu Nhu tức giận đứng ra: "Anh đã gây ra họa, nếu không dừng tay thì anh sẽ phải hối hận...."
Bạch Vũ lại tát vào mặt Hoàng Duy Hiệu: "Gây họa gì?"
Hoàng Duy Hiệu nổi giận gầm lên một tiếng: "Khốn kiếp!"
"Không phục sao?"
Bạch Vũ lại tát anh ta một cái.
Hoàng Duy Hiệu che má với vẻ mặt oán giận nhưng không dám cãi lại.
Viên Tiểu Nhu tức giận: "Anh —— "
Trong mắt cô ta, chỉ có Hoàng Duy Hiệu có thể dạy dỗ Bạch Vũ, Bạch Vũ không tư cách tàn sát bừa bãi Hoàng Duy Hiệu.
Bạch Vũ nhẹ nhàng vỗ vào mặt Hoàng Duy Hiệu: "Nói cho tôi biết, hậu quả là gì đây?"
Hoàng Duy Hiệu rất bực bội, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng:
"Hôm nay tôi nhận thua, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Bạch Vũ bấu chặt vào cổ họng của đối phương:
"Tự tát mình mười cái, xin lỗi mẹ tôi và bồi thường, nếu không tôi sẽ phế anh."
Thẩm Phương Hoa kéo tay áo Bạch Vũ: "Bạch Vũ, thôi bỏ đi con."
Hoàng Duy Hiệu nhìn vào mắt Bạch Vũ, cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Tuy rằng anh ta cảm thấy hôm nay bị Bạch Vũ khi dễ thật sự rất nhục nhã, nhưng anh ta tin Bạch Vũ nói được làm được.
Bởi vì anh ta cảm thấy con người Bạch Vũ đã thay đổi, không còn là một phế vật có thể để người khác tùy tiện bắt nạt nữa.
Hoàng Duy Hiệu thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên ngón tay của Bạch Vũ.
Nếu cứ tiếp tục khiêu chiến thì anh ta sẽ chỉ càng thảm hại hơn thôi. Hôm nay cứ nhẫn nhịn một chút, ngày khác lại nghĩ cách giết chết hai mẹ con này, trong đầu Hoàng Duy Hiệu xoay chuyển.
Vì vậy anh ta khó khăn cúi đầu trước Thẩm Phương Hoa:
"Dì, thật xin lỗi…"
Sau đó anh ta tự tát mình mười cái, còn bồi thường mấy triệu.
Mặc dù trên mặt Thẩm Phương Hoa đầy lo lắng, nhưng khi nghe được lời xin lỗi, bà ta vẫn cảm thấy hãnh diện.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Hoàng Duy Hiệu, bắt gặp sự oán giận trong mắt anh ta, biết Hoàng Duy Hiệu sớm muộn gì cũng sẽ trả thù.
Ý niệm trong đầu anh xoay chuyển, Ngọc Sinh Tử sáng lên.
Cùng lúc đó, trong đầu Bạch Vũ hiện ra một dòng tin tức
Trạng thái: Ung thư gan giai đoạn đầu, virus giang mai, cánh tay gãy xương.
Nguyên nhân: uống rượu quá nhiều, sử dụng ma túy, bị đánh đập...
Bạch Vũ không chút do dự thoáng qua suy nghĩ hủy diệt, anh biết điều đó có nghĩa là khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn.
Một tia sáng đen rót vào trong cơ thể Hoàng Duy Hiệu.
Hoàng Duy Hiệu khó hiểu hét lên một tiếng, sau đó trượt khỏi tay Bạch Vũ và ngã xuống đất.
Ung thư gan thời kỳ cuối.
Bạch Vũ quát một tiếng: "Cút —— "
Hoàng Duy Hiệu dẫn theo đám người Viên Tiểu Nhu rời đi trong sự phẫn nộ.