Rể Quý Vô Địch
Thẩm Phương Hoa cảm giác con trai của mình đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không truy hỏi quá nhiều.
Bà ta nằm viện gần một năm, gian khổ khiến Bạch Vũ thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Bà ta cũng không đi nghe ngóng tình hình của Bạch Trung Nghị để tránh làm tổn thương trái tim của Bạch Vũ.
Trở lại căn nhà thuê, Bạch Vũ trả tiền thuê nhà cho chủ nhà, sau đó anh cùng mẹ dọn ra ngoài ngay trong đêm.
Ngoài việc tránh các công ty cho vay trực tuyến đến gây rối ra thì còn tránh sự trả thù của đám người Hoàng Duy Hiệu.
Bạch Vũ có thực lực và sự tự tin để tự bảo vệ bản thân, nhưng với mẹ của anh thì chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã bà.
Bạch Vũ thuê một phòng đơn ở trong Bạch Sa cổ trấn cho mẹ anh ở để tạm thời hồi phục sức khỏe.
Sức khỏe của Thẩm Phương Hoa đã ổn hơn nên bớt áp lực về chi phí thuốc thang. Nhưng anh cũng không thoải mái, bởi vì anh vẫn còn nợ rất nhiều khoản vay trực tuyến.
Hơn nữa, Bạch Vũ còn đang lo lắng chuyện tìm kiếm ba nuôi Bạch Trung Nghị, dù ông còn sống hay đã chết thì đều phải có một kết luận chính xác.
“Đinh...”
Buổi sáng ngày thứ năm sau khi xuất viện, sức khỏe của Thẩm Phương Hoa đã tốt hơn rất nhiều, bà đã có thể tự chăm sóc bản thân.
Bạch Vũ mở điện thoại di động đã tắt suốt năm ngày của mình ra, trong điện thoại lập tức nhảy lên mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Sau đó, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Bạch Vũ đeo tai nghe lên bắt máy. Rất nhanh có một giọng nữ lạnh lẽo truyền đến:
“Cuối cùng cũng mở máy rồi? Tôi còn tưởng chuyển tiền xong thì anh mất tích nữa chứ.”
“Mấy ngày nay không mở điện thoại, không trả lời tin nhắn, trong nhà cũng không thấy ai. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?”
“Nếu anh không muốn ở lại nhà họ Lam nữa thì mau cút đi.”
Lam Hải Quỳnh.
Bạch Vũ vội vàng lên tiếng giải thích: “Anh xin lỗi, mấy ngày nay anh ở cạnh mẹ. Bà ấy mới xuất viện nên cần có người bên cạnh chăm sóc.”
“Tắt điện thoại là bởi vì bị mấy công ty đòi nợ suốt 24/24, anh sợ mẹ sẽ lo lắng nên tạm thời tắt máy.”
Anh nhẹ giọng hỏi lại: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
Mặc dù suốt một năm qua, anh bị nhà họ Lam khinh thường, nhưng Bạch Vũ cũng biết mình không có tư cách nổi giận. Dù sao trước đây cũng chính nhà họ Lam đã cho anh một tỷ rưỡi để cứu mạng.
Nghe thấy Bạch Vũ nói phải chăm sóc Thẩm Phương Hoa thì giọng nói của Lam Hải Quỳnh đã hòa hoãn hơn một chút:
“Gửi định vị cho tôi đi, tôi sẽ lái xe đến đón anh.”
Bạch Vũ hơi ngạc nhiên: “Mọi người đi du lịch về rồi à?”
Một tuần trước, năm thành viên nhà họ Lam đã đi du lịch nước ngoài cùng nhau, để một mình Bạch Vũ ở lại trông nom nhà họ Lam.
“Không hiểu tôi nói gì à? Gửi định vị đi.”
Lam Hải Quỳnh mất kiên nhẫn cúp điện thoại.
Bạch Vũ chỉ có thể gửi định vị cho cô ta.
“Vù...”
Nửa tiếng sau, một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt Bạch Vũ.
Cửa xe được mở ra, một cô gái xinh đẹp chói mắt xuất hiện.
Người phụ nữ mặc đồ đen, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, khí chất lạnh lùng nhưng vẫn rất gợi cảm.
Đặc biệt là đôi chân thon dài trắng nõn nuột nà, bước đi của cô ta tràn đầy quyến rũ.
Có nhiều người qua đường lập tức mở to mắt nhìn cô ta, ngay cả hơi thở trở nên gấp gáp vô hình.
Là người phụ nữ đẹp nhất Trung Hải, cũng là vợ của Bạch Vũ.
“Để mẹ mình ở một nơi rách nát như vậy, anh đúng là một người con có hiếu đấy.”
Lam Hải Quỳnh vẫn như thường ngày mỉa mai Bạch Vũ, nhưng cô ta vẫn lấy ra mấy túi yến sào và nhân sâm đưa cho anh:
“Đây là thuốc bổ tôi mua cho mẹ anh, bảo bà ấy bồi bổ sức khỏe cho thật tốt.”
“Mẹ anh không cần phải phẫu thuật à? Tại sao anh lại trả lại tiền?”
Cô ta ném một tờ chi phiếu qua: “Nhà họ Lam đã bỏ ra hơn hai tỷ đồng cho anh rồi nên không cần ba trăm triệu này đâu.”
Bạch Vũ vội vàng xua tay: “Không cần, sức khỏe của bà ấy tốt hơn nhiều rồi, không cần phải phẫu thuật...”
“Bảo anh cầm thì cứ cầm đi, lỡ có chuyện cũng có cái để bà ấy phòng thân.”
Lam Hải Quỳnh không khách sáo ngắt lời Bạch Vũ: “Để anh đỡ phải vay tiền khắp nơi, mất mặt xấu hổ.”
“Đừng tỏ ra mạnh mẽ với tôi, nếu có thì anh đã không phải ở rể nhà họ Lam rồi, mỗi tháng còn lấy của tôi ba mươi triệu tiền thuốc men nữa.”
Giọng nói của cô ta mang theo sự khinh thường, Bạch Vũ nhượng bộ vào lúc này để bảo vệ cái gọi là danh dự, chẳng qua cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Lời nói của Lam Hải Quỳnh khiến Bạch Vũ cảm thấy bị đả kích vô cùng. Nhưng anh đang định ném tờ chi phiếu lại thì Lam Hải Quỳnh đã lên xe rồi.
Bạch Vũ chỉ có thể ôm đống thuốc bổ cùng tờ chi phiếu rồi nói: “Cảm ơn, ba mẹ đều về hết rồi à?”
Giọng điệu của Lam Hải Quỳnh vẫn lạnh lùng như trước:
“Có về hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Mau mang đồ vào đưa cho mẹ anh đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bạch Vũ không nói thêm gì nữa, mang đồ đến chỗ phòng thuê của mẹ, sau đó chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Bạch Vũ vừa ngồi vào ghế phụ thì Lam Hải Quỳnh đã lập tức nhấn ga rời đi.
Bạch Vũ không khỏi lắc lư, tay trái vô tình chạm vào đùi của Lam Hải Quỳnh.
Mịn màng, nuột nà.
Cùng lúc đó, trong đầu Bạch Vũ hiện lên một thông tin.
Trạng thái: Tà khí xâm nhập vào cơ thể, xui xẻo quấn thân, họa vận vào người thân và bạn bè, đe dọa đến tính mạng...
Nguyên nhân: Mặt phật nhận được trong lúc đi du lịch nước ngoài bị người hạ giáng đầu...
Chữa trị hoặc hủy diệt?
Bạch Vũ rất muốn nói chữa trị, nhưng anh còn chưa kịp chuyển động ý nghĩ thì ánh mắt của Lam Hải Quỳnh đã trở nên lạnh lẽo.
Bạch Vũ vội vàng rút bàn tay sỗ sàng kia lại.
Anh muốn giúp Lam Hải Quỳnh giải trừ sát khí, nhưng việc chữa trị cần phải tiếp xúc thân thể, mà Lam Hải Quỳnh sẽ không bao giờ để anh chạm vào người.
Cho nên anh chỉ có thể tốt bụng nhắc nhở:
“Hải Quỳnh, ấn đường của em tối tăm, khí huyết suy nhược, có tai họa đẫm máu nên cần tìm một đại sư để giải trừ...”
Lam Hải Quỳnh cười khẩy: “Mới mấy ngày không gặp mà đã trở nên bản lĩnh hơn rồi, học được cách xem tướng cho người khác nữa cơ à.”
Bạch Vũ xấu hổ nói: “Không phải, em thật sự bị sát khí quấn thân, trong lúc em đi du lịch có người hạ giáng đầu...”
“Trên người em có mặt phật đúng không?
Anh nói hết tình hình cho Lam Hải Quỳnh biết chỉ trong một hơi.
“Câm miệng! Anh mới là người bị sát khí quấn thân và có tai họa đẫm máu thì có.”
Lam Hải Quỳnh tức giận: “Sức khỏe của tôi rất tốt, anh còn trù tôi nữa thì mau cút xuống xe cho tôi.”
Bạch Vũ bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh thật sự không trù em...”
“Không phải thì anh câm miệng cho tôi.”
Ánh mắt của Lam Hải Quỳnh sắc bén: “Anh cái gì cũng không biết, chỉ nói nhảm, anh chỉ biết mỗi việc nấu cơm, giờ lại còn biết xem tướng cho người khác nữa hả?”
Bạch Vũ thức thời ngậm miệng lại.
Thấy Bạch Vũ không nói gì nữa thì Lam Hải Quỳnh càng tức giận hơn. Bạch Vũ không chỉ không có tài cán gì mà còn hèn nhát nữa, có thể có ích gì chứ?
Chỉ là trong lòng cô ta cũng có chút nghi ngờ, tại sao Bạch Vũ lại biết mình có mặt phật?
Phải biết rằng, cô ta đeo nó ở trong ngực, chẳng lẽ tên khốn này đã nhìn trộm rồi dùng nó để qua mắt cô ta?
Nhất định là như vậy rồi.
Lam Hải Quỳnh đưa ra phán đoán, sau đó khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên thất vọng hơn.
Bạch Vũ không chỉ không có tài cán gì mà còn là một tên háo sắc nữa.
“Bạch Vũ, tháng này đợi tôi xong việc, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Ánh mắt của Lam Hải Quỳnh lúc này kiên quyết hơn bao giờ hết:
“Cho dù anh có phản đối hay không thì tôi vẫn sẽ ly hôn với anh.”
Một năm trước, nhà họ Lam gặp xui xẻo liên tục, Lam Hải Quỳnh cũng bị bệnh nặng nên mới phải chọn Bạch Vũ đến ở rể để xung hỷ.
Một năm qua, vận hạn của nhà họ Lam cũng đã tiêu tan, Lam Hải Quỳnh cũng đã khỏe hơn nên nhà họ Lam lập tức nghĩ đến việc vứt bỏ Bạch Vũ như miếng cao dán dính này.
Mọi người trong nhà họ Lam đều không thích Bạch Vũ.
Chút thương hại trong lòng Lam Hải Quỳnh đối với Bạch Vũ cũng trở thành chán ghét, cô ta không nhìn thấy chút giá trị nào trên người đàn ông này cả.
Nghe đến chuyện ly hôn, Bạch Vũ vẫn một mực im lặng. Nhưng ánh mắt đã trở nên ảm đạm hơn.
Bản thân anh đúng là một con chuột qua đường.
“Anh có biết tại sao ba mẹ và anh rể đều thất vọng về anh không?”
“Không phải bởi vì anh không có tiền, cũng không phải bởi vì anh đến nhà tôi ở rề mà bởi vì anh quá nhu nhược và quá vô dụng.”
“Trong suốt một năm qua, ngoài mấy việc vặt trong nhà ra thì anh chưa làm được việc gì nghiêm túc cả. Anh thật sự quá hèn nhát và bất tài.”
“Tôi thật sự không muốn chung sống suốt đời với một người đàn ông như anh, cho dù anh chỉ là công cụ bị nhà họ Lam dùng để xung hỷ.”
“Anh yên tâm, sau khi ly hôn, tôi sẽ đưa cho anh thêm một tỷ rưỡi nữa.”
“Như vậy thì anh sẽ không cần phải lo nghĩ đến chuyện mẹ anh không có tiền thuốc thang.”
Giọng điệu của Lam Hải Quỳnh không mang theo chút tình cảm nào: “Hảo tụ hảo tán, đừng khiến tôi hoàn toàn coi thường anh.”
Hảo tụ hảo tán?
Đáy mắt Bạch Vũ xẹt qua một tia đau đớn.
Anh lờ mờ nhớ lại buổi xế chiều đầy tuyết đó, cô bé thắt bím mặc váy đỏ, cô bé đã cứu anh bằng túi bánh bao thịt nướng.
Mặc dù đã qua mười tám năm nhưng Bạch Vũ vẫn nhớ rõ khuôn mặt và lòng tốt của cô gái đó.
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến anh sẵn sàng tới ở rể để xung hỷ.
Tất nhiên một tỷ rưỡi cũng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là Bạch Vũ muốn báo đáp ân tình năm đó.
Nếu không thì anh tùy tiện bán mình đi cũng không có giá một tỷ rưỡi.
Bạch Vũ thầm thở dài: có lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi...
“Anh có nghe không vậy?”
Nhìn thấy Bạch Vũ đang ngẩn người, Lam Hải Quỳnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Tôi muốn ly hôn với anh...”
“Vù!”
Lời còn chưa dứt, Bạch Vũ vốn im lặng nãy giờ lại khẽ cử động tai, ngồi thẳng người dậy.
Anh nghiêng người dựa vào Lam Hải Quỳnh, dùng lực cực lớn trấn áp chuyển động của Lam Hải Quỳnh.
Giây tiếp theo, anh quay vô lăng bằng tay trái, còn tay phải ấn vào cặp đùi thon thài của cô ta.
Chiếc BMW đang chuẩn bị dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ, lúc này lại đột ngột nhấn ga lao ra như một mũi tên nhọn.
“Bạch Vũ!”
Lam Hải Quỳnh hét lên: “Anh điên rồi à?”
“Ầm!”
Xe vừa vọt về phía đối diện thì có một chiếc xe ben lao tới, tông liên tiếp sáu chiếc ô tô, mặt đường vỡ vụn.
Tiếng la hét chói tai ở khắp phía.