Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

 

Nhìn thấy Chó Đen ngẩn người, mấy tên đi cùng tò mò xúm lại. Không xem thì thôi, xem rồi toàn thân chấn động, mất khống chế mà ngã ra đất. Bọn chúng cố gắng bò dậy nhưng hai chân run rẩy không ngừng. Đen đủi quá đi mất, thu chút tiền bảo kê mà nhận được chi phiếu của lão đại. Bạch Hạo cũng muốn xem nhưng ngặt nỗi Chó Đen đã nhét lại cho Bạch Vũ. “Anh Chó Đen, sáu triệu tiền bảo kê ít quá. Lúc này Bạch Vũ mới bước lên trước một bước, nhìn đám người Chó Đen rồi cười: “Chỗ ba mươi tỷ này anh nhận hết đi, coi như là một chút thành ý của chúng tôi. Nghe thấy tờ chi phiếu ba mươi tỷ, không ít những người vây xung quanh lập tức trở nên ồn ào, không ngờ con trai của người bán trà lạnh này lại là đại gia. Bạch Hạo cũng kinh ngạc, không ngờ tên anh trai phế vật của mình lại có nhiều tiền như vậy, không lẽ nhà họ Lam coi trọng anh ta như vậy sao? Nói rồi, anh ta vô cùng phấn khích, Chó Đen muốn thu sáu triệu tiền phí bảo kê, vậy mà Bạch Vũ lại lôi ra ba mươi tỷ, đúng là não úng nước. Chó Đen nhất định sẽ nuốt hết đống tiền này. Bạch Hạo nhiệt tình nói: “Anh Chó Đen, anh trai tôi đã có lòng như vậy rồi thì anh nể mặt tôi một chút, nhận ba mươi tỷ này đi. Anh ta còn liếc nhìn Lam Hải Quỳnh một cái, xem ra nhà họ Lam đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Anh ta mơ tưởng đến một ngày bá chiếm được tài sản của nhà họ Lam và Lam Hải Quỳnh, lúc đó cuộc đời thật không có gì hoàn hảo hơn. Bạch Hạo vô cùng hưng phấn, nhưng Chó Đen thì cả người đông cứng, miệng lưỡi cháy khô, mãi một lúc sau một nói ra được một câu: “Anh là ai?” “Anh Chó, anh ta là Bạch Vũ, là con trai nuôi của mợ hai tôi” Bạch Hạo vội vàng nói rõ thân phận của Bạch Vũ: “Là con rể của nhà họ Lam” Bạch Vũ? Chó Đen nghe xong sửng sốt, tên tiểu tử này là Bạch Vũ? Một giây sau, anh ta quỳ rạp xuống đất. “Người anh em Bạch, không, anh Vũ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội. Chó Đen không ngừng dập đầu với Bạch Vũ, khóc lóc thảm thiết cầu xin Bạch Vũ tha thứ. Mặc dù Hoàng Kha đã phong tỏa chuyện Thương hội Tứ Hải bị quét sạch nhưng những thành viên cốt cán trong thương hội ít nhiều vẫn biết về trận đó. Dù sao cũng là một đấu nghìn. Hơn nữa Hoàng Kha đã ra lệnh với cả Thương hội Tứ Hải, tất cả mọi thành viên đều không được đụng đến Bạch Vũ, ai làm trái sẽ dùng gia pháp trừng trị. Vậy nên cái tên Bạch Vũ này khắc sâu vào trong xương cốt của thành viên Tứ Hải. Chó Đen phát hiện người mà mình đắc tội là Bạch Vũ, kết hợp với chuyện chi phiếu ba mươi tỷ, lập tức nhận ra mình đã gây ra họa lớn mà. “Anh Chó, vì sao phải làm như vậy chứ?" Bạch Vũ nhét tờ chi phiếu cho anh Chó: “Đứng dậy nhận tiền bảo kê đi. Chó Đen nhét lại như bị bỏng tay: “Không thể nhận được, không thể nhận được. “Nhận đi!” “Không nhận, không nhận!” Các chủ sạp hàng mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh này. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chủ động nộp tiền bảo kê, nhưng Chó Đen như heo chết không dám nhận. “Anh Vũ, tôi thật sự không thể nhận được, tôi thật sự sai rồi... Chó Đen sắp gục ngã tới nơi, anh ta tự tát mình bốn cái: “Anh Vũ, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Cảnh tượng này làm cho vô số người đang đứng đó xem ngơ ngác. Ai cũng không thể ngờ được, một người ghê gớm như Chó Đen lại sợ Bạch Vũ như vậy. Lam Hải Quỳnh cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Bạch Vũ có thêm vẻ thăm dò. Bạch Hạo vẫn không hiểu gì: “Anh Chó, anh xin lỗi tên phế vật này làm gì?” “Bốp!” Chó Đen tát Bạch Hạo một cái rồi hét lên: “Im mồm, nói chuyện với anh Vũ kiểu gì vậy hả?” “Mau quỳ xuống cho tao!” Chó Đen thay đổi hẳn sự dung túng dành cho Bạch Hạo. Bạch Hạo ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, vẫn không cam tâm. “Anh Chó, anh ta là một tên phế vật, dựa vào chuyện xung hỉ mà thành con rể của nhà họ Lam... “Bịch” Không ngờ Bạch Hạo vừa nói xong, Chó Đen đứng dậy đạp cho anh ta một trận. Sau đó là hai cái bạt tai. Sức lực rất lớn, âm thanh vang dội. Bạch Hạo ngã ra đất, kêu gào thảm thiết, nửa bên má sưng lên. “Phế vật cái đầu mày!” Chó Đen cố gắng khống chế sự lo lắng và bất an trong lòng: “Mày còn dám bất kính với anh Vũ thì tao xử chết mày” Những người đứng xung quanh xem đều ngơ ngác. Chuyện gì vậy? Bạch Hạo thấy tam quan điên đảo, nhưng vẫn không cam tâm, nói: “Anh Chó, anh ta thật sự không phải anh Vũ gì cả, chỉ là con nuôi của mợ hai thôi, anh không nhận nhầm người chứ?” “Thứ khốn nạn này, còn dám nhiều mồm à?" Chó Đen run rẩy tát một cái: “Anh Vũ không phải một nhân vật đơn giản đâu!” “Không đơn giản?” "Ha ha..." “Anh ta ở nhà họ Diệp chúng tôi mười mấy năm, anh ta có phải thứ phế vật hay không, tôi là người biết rõ hơn ai hết” Bạch Hạo ôm nửa bên mặt, không phục hét lên với Bạch Vũ “Bạch Vũ, mau nói cho anh Chó biết mày chính là con nuôi của mợ hai, mày chỉ là thứ phế vật xung hỉ cho nhà họ Lam, không phải anh Vũ gì cả, anh ấy nhận nhầm người rồi. “Nếu không lát nữa mọi chuyện hai năm rõ mười thì cả mày và mợ hai đều sẽ đen đủi đấy!” Anh ta rất khó chịu khi thấy Bạch Vũ ngồi xem kịch, anh Chó nhận sai người nhưng Bạch Vũ không đứng ra nói rõ, làm anh ta bị ăn đòn một trận. “Mợ hai, mợ cũng mau đứng ra làm chứng cho tôi đi, mấy người không phải nhân vật lớn gì, mau nói đi” “Hại tôi bị thương à, để xem bố mẹ tôi xử lý mấy người thế nào?” Bạch Hạo phẫn nộ thề với trời, nhất định phải đòi lại công đạo từ chỗ của mợ hai và Bạch Vũ. “Đồ ngu, mày làm vậy là đang hại chết tao đấy” Chó Đen nghe vậy lửa giận càng bốc lên hơn, cầm cái ghế phang thẳng vào người Bạch Hạo. Rắc một tiếng, Bạch Hạo gãy hai cái xương sườn. Nhìn thấy Bạch Vũ không có phản ứng gì, Chó Đen lại xông tới đạp thêm vài cái. Mũi miệng Bạch Hạo cũng phun ra máu. Cuối cùng anh ta cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm: “Anh Chó, tôi sai rồi, tôi không nói nữa. Chó Đen xách cổ áo Bạch Hạo lên, hét lớn: “Anh Vũ là bạn của hội trưởng Hoàng, tờ chi phiếu này là hội trưởng Hoàng đưa cho anh Vũ” “Mày muốn chết thì tự chết một mình đi, đừng hại đến tao và anh em cả băng nữa.” Hội trưởng Hoàng? Bạch Hạo mặt mũi ngơ ngác, không thể tin được, Bạch Vũ đã trèo lên tới một cây cao như Hoàng Kha sao? Anh ta không cam tâm: “Anh ta bám chân hội trưởng Hoàng sao?” “Bám chân hội trưởng Hoàng?” Chó Đen nghiến răng, nói ra một câu cuối cùng: “Hội trưởng Hoàng còn phải sợ anh ấy ba phần... Mặc dù đã cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói cũng không lớn, nhưng câu cuối cùng dường như dùng hết sức lực của anh ta, khiến Chó Đen khó mà hô hấp được. Trong giây phút đó, Bạch Hạo vì quá kinh hãi mà ngơ ngác tại chỗ. “Qùy xuống, tất cả quỳ xuống” Chó Đen đạp hết cả bọn xuống, quỳ ngay ngắn phía trước sạp hàng trà lạnh. “Anh Vũ, anh đại nhân đại lượng, cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa thôi!” Chó Đen không ngừng dập đầu xin tha: “Về sau chúng tôi không dám động tới dì và anh nữa. Mấy tên tôm tép cũng đồng loạt phụ họa theo: “Chúng tôi không dám nữa, không dám nữa. Chỉ có một mình Bạch Hạo trong lòng vẫn còn cay cú, mặc dù anh ta cũng sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không phục. Anh ta không thể chấp nhận được chuyện, người luôn bị anh ta bắt nạt là Bạch Vũ lại trèo lên đầu lên cổ anh ta tác oai tác quái Nhưng lúc này không dập đầu không được, nếu không Chó Đen sẽ đâm chết anh ta. “Cho các cậu một cơ hội? Vậy các cậu có cho mọi người một cơ hội không? Bạch Vũ lạnh lùng nhìn Chó Đen: “Tiền bảo kê có chút tranh chấp thì đánh người hoặc phá sạp hàng của người ta. “Người ta chỉ dựa vào chút buôn bán nhỏ này để nuôi gia đình, các cậu lại đi hút máu từ mọi người, cậu đã cho bọn họ một con đường sống chưa?" Các chủ sạp hàng ở chợ nghe vậy đều đồng thanh nói phải. Lam Hải Quỳnh nhìn Bạch Vũ đầy hứng thú, đôi mắt đen hiếm khi lóe lên một tia sáng. Bạch Vũ đứng trước mặt Chó Đen, cả người anh tỏa ra một cảm giác áp bức lớn hơn, Chó Đen cảm giác như thở không ra hơi được nữa. “Anh Vũ, xin lỗi anh, là tôi súc sinh, là tôi cầm thú, về sau tôi không dám thu tiền nữa" Chó Đen dập đầu chảy máu: “Hơn nữa tôi sẽ trả hết cho mọi người tiền đã thu tháng này” Nhìn thấy đám người Chó Đen thật sự sợ hãi, Thẩm Phương Hoa khế kéo tay áo Bạch Vũ: “Bạch Vũ, thôi bỏ đi, bỏ đi” Lam Hải Quỳnh cũng áp lại gần tai của Bạch Vũ: “Bỏ đi, những chủ hàng khác cũng phải làm ăn mà Bạch Vũ tiến lên trước một bước, nhìn Chó Đen rồi nói: “Mày dùng tay nào sờ Hải Quỳnh nhà tao?” Chó Đen đang quỳ, run rẩy cả người, lấy hết dũng khí đưa tay phải ra: “Anh Vũ, là tay này... Bạch Vũ rất bình tĩnh: “Về sau dùng tay trái ăn cơm đi. “Dạ dạ, đã hiểu” Mí mắt Chó Đen giật giật, sau đó lấy một con dao gấp ra, không nói hai lời, đâm thẳng vào lòng bàn tay. Con dao xuyên qua một lỗ, máu chảy ròng ròng Những người xung quanh thét lên. Thẩm Phương Hoa và Lam Hải Quỳnh cũng nghiêng đầu đi. Chó Đen ôm bàn tay trái máu chảy ròng ròng mau chóng rời khỏi đó.