Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

 

Chó Đen dẫn theo đám Bạch Hạo nhếch nhác chạy đi. Bạch Vũ nhận được tiếng hoan hô và vỗ tay của cả chợ rau. Đám Chó Đen chèn ép bọn họ tới khó khó thở, bây giờ Bạch Vũ giúp xả giận, còn miễn phí quản lý, các chủ sạp hàng rất cảm kích. Vậy nên mọi người lũ lượt lại gần, không chỉ mua hết trà lạnh, còn tặng đồ của nhà mình bán. Gà vịt ngan cá và các loại rau củ quả tươi khác, ngay lập tức chất đầy thùng trà lạnh. Bạch Vũ muốn trả lại nhưng bị các cô chú nghiêm mặt quở trách không hiểu chuyện. Bạch Vũ và Thẩm Phương Hoa chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy. Nửa tháng tới không cần mua thức ăn nữa. Tâm trạng của Thẩm Phương Hoa rất tốt, mặt mày rạng rỡ tới bao giờ hết, sau đó tươi cười dẫn Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh về nhà. Buổi trưa, trên bàn ăn bày sáu món mặn một món canh, màu sắc bắt mắt, cho Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh ăn uống no nê. Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh ở đến năm giờ chiều mới đứng dậy về nhà họ Lam. Chỉ là vừa đến dưới tòa nhà thuê, Lam Hải Quỳnh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó kéo Bạch Vũ vào chiếc BMW. Trong lúc lái xe, Lam Hải Quỳnh nói tối nay nhà anh rể đãi khách. Doanh nghiệp của anh rể Hàn Thiệu Huy phát triển mạnh, vừa trúng thầu một công trình lớn, em gái Hàn Thư Di cũng thăng chức làm trưởng phòng, coi như là song hỷ lâm môn. Vậy nên nhà họ Hàn mời đám người Lý Tuyết Nhàn tới nhà hàng Đại Phú Hào ăn cơm. Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh có việc cần phải xử lý nên kêu Lam Hải Quỳnh và Bạch Vũ đi đại diện. Nghe được tin tức này, Bạch Vũ rất kháng cự: “Anh có thể không đi không?” Chuyện chiếc đồng hồ Rolex khiến vợ chồng Hàn Thiệu Huy mất mặt, Bạch Vũ lo lắng anh tới đó sẽ bị bọn họ nhắm vào. Lam Hải Quỳnh nói đùa: “Anh rể và chị cả chỉ đích danh anh phải tới đó, anh không đó, bọn họ sẽ nói người của nhà họ Lam thất lễ” “Với lại, anh không xuất hiện thu hút hỏa lực, vậy chẳng lẽ để em bị bọn họ cười nhạo hay sao?” Bạch Vũ thuận thế vỗ đùi của Lam Hải Quỳnh: “Em là muốn anh chết thay em à. Lòng bàn tay chạm vào quần tất, cảm giác rất đã, còn có sự ấm nóng. Cơ thể của Lam Hải Quỳnh rõ ràng hơi run rẩy, hiển nhiên kháng cự người đàn ông sờ mình, chỉ là hiếm khi không hất tay của Bạch Vũ ra. Cô cũng không hét hay nổi giận, chỉ giả bộ không nhìn thấy, mắt nhìn về phía trước tay đánh vô lăng. Trong bất tri bất giác, cô đã có thêm chút công nhận đối với người đàn ông này. Bạch Vũ nhân cơ hội bóp một cái... Lam Hải Quỳnh không có phản ứng... Bạch Vũ bóp lên trên một cái.... Mí mắt của Lam Hải Quỳnh giật giật, nhưng không lên tiếng. Bạch Vũ bóp lên trên cái nữa. “Anh có thôi đi không?” Lam Hải Quỳnh gào lên với Bạch Vũ. Bạch Vũ giật mình thu tay lại... Bẩy giờ tối, Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh xuất hiện ở phòng bao chữ Bính của nhà hàng Đại Phú Hào. Phòng bao được trang trí xa hoa, bày ba bàn tròn lớn, đủ chứa ba mươi người, chi phí một bàn thấp nhất hai mươi tư triệu, có thể thấy nhà họ Hàn rất chịu chi. Bàn tròn đã hết chỗ, mọi người đang vui vẻ trò chuyện. Lam Hải Quỳnh dẫn Bạch Vũ đi chào hỏi, họ hàng của nhà họ Hàn không đếm xỉa, không chỉ lạnh lùng, còn mất kiên nhẫn, khiến Lam Hải Quỳnh rất buồn. Tuy ba mẹ của Hàn Thiệu Huy là chủ nhân bữa tiệc nhưng cũng dửng dưng, sau đó chỉ tay về chỗ ngồi ở cửa. Lam Thục Linh và Hàn Thư Di càng không thèm nhìn Bạch Vũ. Bạch Vũ cũng không để tâm, anh kéo Lam Hải Quỳnh ngồi xuống vị trí sát cửa. Lam Hải Quỳnh lườm anh một cái, nói: “Tấm lòng của anh lớn thật đấy, như này mà cũng ăn được? Anh không thể có chút cốt khí bỏ đi được à?” Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Đã tặng quà rồi, có thể nào cũng phải ăn một bữa” Lam Hải Quỳnh suýt nữa lại lẩm bẩm hai từ phế vật... Nhìn thấy đã đủ người, mẹ Hàn đẹp lộng lẫy đứng dậy, trên mặt có sự kiêu ngạo và đắc ý: “Hôm nay Thiệu Huy trúng thầu công trình chín mươi tỷ của thương hội Chương Thị, Thư Di cũng trở thành trưởng phòng hành chính của công ty con thuộc tập đoàn Ngũ Hồ. “Chúng có thể có ngày hôm nay, không thiếu được sự quản thúc của các vị trưởng bối và anh chị em. “Tôi và ông Hàn bày mấy bàn này là để cảm ơn sự chiếu cố của mọi người” Ba Hàn cười ha ha đứng dậy: “Tối nay mọi người ăn uống no nê, có cần gì thì cứ đề xuất. “Ba mẹ, các cô chú bác, các anh chị em. Hàn Thiệu Huy cũng cầm ly rượu lên, nói: “Con không phí lời nữa, con cạn ly trước. Anh ta một hơi uống cạn. “Thiệu Huy và Thư Di có bản lĩnh như vậy, rất nhanh sẽ bay lên cao, tới lúc đó hai đứa đừng quên những họ hàng như chúng ta.” “Chậc chậc, trẻ như vậy mà đã có những thành tích như này, giỏi quá. “Một ông chủ lớn ngành xây dựng, một trưởng phòng của doanh nghiệp trong top 500, nhà họ Hàn đúng là người tài ra nhiều” Họ hàng của nhà họ Hàn vừa nhiệt tình mời rượu, vừa liên tục khen. Ông Chín có vai vế lớn nhất còn vỗ bàn liên tục, nói: “Sinh con phải như này, sinh con phải như này” Hàn Thiệu Huy thở ra mùi rượu, anh ta nói: “Ông, các cô chú bác, mọi người nói quá rồi. “Bất luận cháu và em gái cháu giỏi giang thế nào, chúng ta đều là người một nhà không thể tách rời. Hàn Thư Di cũng vênh cái mặt xinh đẹp lên, nói: “Sau này mọi người có chuyện gì cứ việc cứ nói, anh em chúng cháu tuyệt đối không mặc kệ họ hàng” Anh em nhà họ Hàn nói rất đường hoàng, họ hàng có mặt rất hài lòng, sau đó lại tâng bốc một hồi. Ba Hàn mẹ Hàn mặt mày rạng rỡ, kiêu ngạo khó tả. "Om..." Lam Thục Linh bỗng nhìn về phía Bạch Vũ đang cắm đầu ăn. “Hải Quỳnh, không phải chị nói em đâu, em cũng nên quản thúc Bạch Vũ của nhà em đi” “Thiệu Huy cũng chỉ hơn Bạch Vũ ba tuổi, tuy không phải là người giàu trong tạp chí Forbes, nhưng cũng là người có nhà có xe có công ty. “Mà Bạch Vũ của nhà em, không được tích sự gì, còn cần nhà họ Lam nuôi.” Cô ta muốn trút cơn giận từ vụ đồng hồ Rolex nên nói: “Em không cảm thấy mất mặt, chị cũng thấy mất mặt thay nhà họ Lam. “Cũng không thể trách Bạch Vũ, cậu ta rất cố gắng rồi” Hàn Thiệu Huy cười một cách giả tạo, anh ta nói: “Chỉ là do năng lực có hạn, nếu không cũng sẽ không ở rể rồi.” Sắc mặt của Lam Hải Quỳnh hơi thay đổi, muốn nói cái gì cũng bị Bạch Vũ lắc đầu ngăn lại. Anh chưa ăn no... Ba Hàn mẹ Hàn nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên sự khinh thường. Đều là con rể, con trai nhà mình là ông chủ lớn, Bạch Vũ lại ăn bám nhà họ Lam, bọn họ có thể không khinh thường sao? “Ôi, người này chính là chàng rể ở rể của nhà họ Lam sao?” “Trông cũng là một người bình thường, sao đầu óc lại đần độn?” “Nếu đầu óc của cậu ta thông minh, liệu có xé hỏng bức tranh cổ của Thiệu Huy không?” “Nghe nói cậu ta đã mua cây nhân sâm của sạp hàng bên đường làm quà mừng thọ cho mẹ vợ, may may Thiệu Huy phát hiện ngăn cản kịp thời, nếu không thì xảy ra chuyện rồi... “Hơn nữa cậu ta vì để lộ diện ở trước mặt người thân và bạn bè, còn mua một chiếc đồng hồ Rolex giả” “Hư vinh... Phong ba trong bữa tiệc mừng thọ, xung đột chuyện đồng hồ Rolex, bị Hàn Thiệu Huy cố tình thêm bớt, sớm đã đổi trắng thay đen ở chỗ họ hàng của nhà họ Hàn. Lam Thục Linh cũng không lên tiếng giải thích. Lam Hải Quỳnh mặt mày tức giận, nói: “Không phải như thế.” “Không có năng lực thì an phận đi, đừng bắt người nhà họ Lam cứ phải chùi đít cho cậu. Ông Chín của nhà họ Hàn quở trách Bạch Vũ: “Làm người phải làm tới nơi tới chốn, tuyệt đối đừng tham vọng hơn năng lực. Bạch Vũ vừa gặm đùi gà vừa liên tục gật đầu: “Phải, phải, phải. Hàn Thư Di liếc nhìn Bạch Vũ, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự kiêu ngạo và khinh thường. “Thư Di, bây giờ em đã là trưởng phòng rồi, em xem thử công ty Ngũ Hồ có cần người sai vặt không, cho Bạch Vũ vào làm việc vặt, cũng tiện kiếm cơm ăn. Lam Thục Linh bày mưu hiến kế, thật ra là xem trò cười: “Chúng ta là họ hàng, có thể giúp thì giúp. “Thục Linh, con nói gì thế?” Thái độ của mẹ Hàn rất kiêu ngạo, bà ta nói: “Thư Di làm ở tập đoàn Ngũ Hồ, doanh nghiệp trong top 500 thế giới, sao có thể đi cửa sau được chứ?” “Không sai, mẹ nói đúng” “Ngũ Hồ là tập đoàn lớn, tuy em là trưởng phòng hành chính, quản lý mười mấy người nhưng cũng không thể tùy ý nhét người vào. Hàn Thư Di nhìn Bạch Vũ đầy sự khinh thường: “Ở công ty của bọn em, trình độ của người quét dọn cũng phải là cử nhân, Bạch Vũ như này, thật sự không thể nhét vào. Ở trong mắt cô ta, Bạch Vũ chính là bùn nhão, cả đời không thể làm lên trò trống gì. “Cậu đi theo tôi lăn lộn đi” Hàn Thiệu Huy xua tay, nói: “Tôi hợp tác với Chương Thị, sắp tham gia dự án khu vui chơi, công trình lớn, chỗ tôi cần không ít người. “Bạch Vũ, ngày mai cậu tới khu vui chơi tìm tôi, công việc bốc vác, một tháng trả cậu mười triệu. Lam Thục Linh cười thích thú, nói: “Bạch Vũ, cậu còn không mau cảm ơn anh rể của cậu?” "Ha?" Bạch Vũ để đũa xuống, vẻ mặt khá bất ngờ: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nghĩ chút chuyện, không biết các người đang nói cái gì?” Hàn Thiệu Huy: “... Họ hàng của nhà họ Hàn: “.” “Cậu là cái kiểu gì thế hả, anh rể của cậu có lòng tốt sắp xếp một công việc thể diện thay cho cậu, cậu lại không nghe tí gì?” Ông chín của nhà họ Hàn quát: “Cậu bị điếc à?” Gò má Lam Hải Quỳnh nóng bừng, cô muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Vũ đè lại. Bạch Vũ vẫn không quan tâm, anh tiếp tục ăn uống, đã bỏ tiền mừng sáu triệu, không ăn nhiều một chút thì lỗ. “Cậu chỉ biết ăn ăn ăn, trưởng bối nói nhiều như vậy cũng không đáp lại” “Đừng trách cậu ta, bình thường cậu ta đâu có cơ hội ăn ở nhà hàng lớn, không dễ gì tới được một lần, đương nhiên cậu ta sẽ liều mạng ăn” Họ hàng của nhà họ Hàn liên tục chỉ trích Bạch Vũ không hiểu chuyện. Hàn Thư Di cũng vắt chéo đôi chân dài đi tất lưới mà nhìn Bạch Vũ với vẻ khinh thường. Mặt mày Lam Hải Quỳnh cũng rất khó coi, nếu không phải Bạch Vũ đè cô, cô đã lật bàn bỏ đi rồi. "Bup..." Vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác đẩy ra. Bạch Vũ ngồi ở góc nên cánh tay bị va đập, chiếc đùi gà anh đang gặm giờ rơi cái bụp xuống đất. Sau đó, mấy người đàn ông mặc đồ đen trông rất hổ báo xông vào phòng bao, trong đó có một thanh niên tóc dài ngậm xì gà, hống hách quát cả nhà Hàn Thiệu Huy: “Cút hết ra ngoài, chúng tôi muốn phòng bao này” Hàn Thiệu Huy đập bàn quát: “Chúng tôi còn chưa ăn xong. “Anh không nể mặt ư?”